Chu Khang bây giờ đã có Trần Hổ làm chỗ dựa, kể cả đánh không lại Trịnh Sở thì cũng chẳng sao.
Khi nắm đấm của Chu Khang gần chạm đến ót của Trịnh Sở thì gã đột nhiên bị đánh bay.
Gã ngã xuống đất, miệng phun máu rồi bay ra ngoài.
Trần Hổ thấy Chu Khang bị đánh đau như vậy thì lạnh lùng nhìn Trịnh Sở, nói: “Còn trẻ mà đã là võ giả minh kính rồi sao?”
Ông ta thắc mắc, với tuổi này mà Trịnh Sở đã đến cảnh giới minh kính?
Trịnh Sở không buồn trả lời câu nói của Trần Hổ, sắc mặt bình thản, đi về cửa cung thể thao.
Chu Khang ngã dưới đất, phủ tạng bị thương, khóe miệng dính máu, nhìn sư phụ mình, yếu ớt nói: “Sư phụ, thằng nhãi kia quá âm hiểm, sư phụ mau giúp con xử lý nó”.
Trần Hổ bình tĩnh nói: “Giờ đã không kịp nữa, sư phụ đã nhớ tên nó rồi, giờ việc cấp bách là đi vào trong đã”.
Trần Hổ không thể kiên nhẫn được nữa, hội đấu võ lần này kết thúc thì ông ta phải ra lệnh cho ba nhà Tạ, Vương, Lý của Giang Nam đi tìm ngọc ba màu cho ông ta.
Còn nhân vật nhỏ như Trịnh Sở, dù có đến cảnh giới minh kính thì có sao chứ? Còn không phải loại rác rưởi dễ dọn hay sao.
Trần Hổ phất tay, võ giả áo đen phía sau lập tức duỗi tay nâng Chu Khang đang bị thương lên, khiêng ra ngoài cung thể thao, đi đến bệnh viện.
Lúc Chu Khang bị khiêng đi, còn ác độc nhìn chằm chằm nơi Trịnh Sở rời đi, lạnh lẽo nói: “Lát nữa hội đấu võ kết thúc, mày sẽ phải chết không có chỗ chôn con ạ, rồi vợ mày cũng sẽ trở thành đồ chơi trong tay tao”.
Trần Điềm Điềm thấy Trịnh Sở đối phó với Chu Khang một cách nhẹ nhàng như thế.
Cô ấy kinh ngạc vô cùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Trịnh Sở, người vừa bị cậu đánh tên là Chu Khang, thiếu gia nhà họ Chu ở Giang Nam ý, chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn”.
Trịnh Sở cười ha ha: “Một đám rác rưởi thôi, có gì mà phải sợ?”
“Ông già kia nhìn không dễ đối phó đâu”, Trần Điềm Điềm nói nhỏ: “Chúng ta mau về thôi”.
Trịnh Sở không hề sợ Trần Hổ, trong lòng có thừa tự tin là đánh bại được ông ta.
Nhưng trời đã tối, nên đưa Trần Điềm Điềm về nhà đã rồi tính.
Trần Điềm Điềm ra khỏi cung thể thao, gọi taxi rồi nhìn Trịnh Sở: “Cậu nhớ về sớm nha, đừng đánh nhau với mấy người này”.
Trịnh Sở khẽ gật đầu, cười nói: “Yên tâm”.
Sau khi Trần Điềm Điềm đi thì Trịnh Sở cũng định về nhà.
Đột nhiên anh nhìn thấy một nhóm người khí thế bất phàm.
Khi nhóm người này nhìn nhau thì ánh mắt tràn đầy sự thù địch, có thể nhào vào đánh nhau bất kỳ lúc nào.
Một bên khác, Tạ Bá Ngọc chậm rãi đi vào cung thể thao, cũng nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Sở.
“Cậu Trịnh, sao cậu lại ở đây?”, Tạ Bá Ngọc đi chậm dần, cho hai nhóm người khác vào trước.
Ông ta đã mời võ giả minh kính đến, vì người đó lần đầu đến Giang Nam, không biết đường nên đã ra khỏi phòng đến đón người này.
Dù sao Tạ Bá Ngọc tuy đang chữa bệnh nhưng thực lực giảm sút rất nhiều, chỉ có thực lực của minh kính sơ kỳ.
Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, từ khi được anh chữa trị cho thì sắc mặt ông ta đã hồng hào hơn nhiều, tinh thần cũng khá hơn.
Trịnh Sở cười ha ha đáp: “Tôi đưa bạn đến đây xem hắc quyền”.
“Người bạn mà cậu Trịnh cùng đi xem hắc quyền chắc cũng phải là người tài ba lắm”, Tạ Bá Ngọc nở nụ cười.
Trịnh Sở đáp: “Ông Tạ quá lời rồi”.
Một người đầu trọc đứng bên cạnh Tạ Bá Ngọc thấy Tạ Bá Ngọc tôn trọng Trịnh Sở như vậy thì ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Một thằng nhãi chưa mọc lông thì có tư cách gì khiến Tạ Bá Ngọc phải xưng hô tôn trọng như vậy chứ, đúng là nực cười.
Tạ Bá Ngọc cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh thì cười giới thiệu: “Đây là Ngô Khải Phong, cao thủ minh kính trẻ tuổi, lúc ở cảnh giới ám kình thì đã lấy một địch trăm, chém gϊếŧ cả trăm võ giả ám kình”.
Đây là chiến tích huy hoàng của Ngô Khải Phong nên luôn được đem ra để kể.
Trịnh Sở nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy thì bình tĩnh cười, không hề kinh ngạc vì lời giới thiệu về Ngô Khải Phong: “Tôi là Trịnh Sở”.
Ngô Khải Phong thấy Trịnh Sở không kinh ngạc chút nào, trong lòng hơi bất mãn: “Hừ, nhãi ranh như này chắc cũng không biết thành tích của tôi ghê gớm cỡ nào”.
Anh ta nhìn Trịnh Sở, cười ha ha: “Không biết cậu Trịnh có hứng thú đi xem hội đấu võ không?”
Ngô Khải Phong muốn cho Trịnh Sở quan sát hội đấu võ, để anh thấy uy lực của bản thân, xem Trịnh Sở còn dám nghênh ngang nữa không.
Tạ Bá Ngọc thì quyết tâm muốn lôi kéo Trịnh Sở, đương nhiên cũng muốn Trịnh Sở mở mang kiến thức hơn, nhìn những thứ mà người bình thường chưa thấy.
Hội đấu võ này là cao thủ mà các gia tộc mời về để tranh giải quán quân, từ đó có quyền lệnh cho các gia tộc còn lại làm theo ý mình.
Tạ Bá Ngọc thấy Ngô Khải Phong nói vậy thì cũng nhiệt tình mời: “Cậu Trịnh, hội đấu võ bốn năm tổ chức một lần, ở đây toàn cao thủ thôi, nếu không xem thì cũng đáng tiếc”.
Trịnh Sở định không vào, nhưng vì Tạ Bá Ngọc nhiệt tình quá nên đành đồng ý.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở đồng ý thì lập tức dẫn theo Ngô Khải Phong cùng mười mấy đàn em võ giả ám kình đi vào trong đại sảnh.
Vì thời gian cấp bách, nếu đến muộn thì sẽ bị phán thua cuộc theo luật.
Khi nhóm Tạ Bá Ngọc, Trịnh Sở và Ngô Khải Phong đi vào trong đại sảnh thì bên trong đã có hơn năm mươi người.
Những người này chia phe kết phái, nhìn nhau một cách thù hằn.
Chu Trang Tiêu nhìn thấy Trịnh Sở lại đi cùng Tạ Bá Ngọc thì hơi kinh ngạc.
Ông ta còn không hiểu sao Trịnh Sở lại kênh kiệu như thế, trong khi anh chỉ là một tên vô dụng bị nhà họ Trịnh vứt bỏ.
Cho đến khi thấy Trịnh Sở đứng bên Tạ Bá Ngọc thì Chu Trang Tiêu cũng hiểu, hóa ra Tạ Bá Ngọc là chỗ dựa lớn nhất của Trịnh Sở.