Chương 8

“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.

“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.

“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.

“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.

“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…

“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.

Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.

Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.

“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…

“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.

“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.

“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…

Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.

“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”



…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”

Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…

“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.

“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”

“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”

“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…

“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…

Với sự hợp tác và giúp đỡ của đại sứ quán và nhân viên địa phương, tôi đã lo tang lễ cho Phượng Quân và gia đình chồng nàng, theo phong tục địa phương, tôi đã chôn cất nàng ở một nơi không có chiến tranh, một nơi chim hót hoa hương, tôi biết, khi còn sống nàng thích nhất những nơi này. Đêm đó, tôi thức suốt đêm trước mộ nàng, nói chuyện với nàng, nhớ lại nàng, thật không ngờ, khi gặp lại lại là vĩnh biệt.

Sau khi lo liệu xong mọi chuyện, đã đến lúc tôi phải thực hiện lời hứa và quay lại chăm sóc cho đứa con trai duy nhất của Phượng Quân. Tôi không biết có phải trùng hợp không, nhưng vợ tôi Khả Hân dạy tiếng Trung tại trường trung học Giai Anh, mà con trai nàng cũng đang học trường trung học Giai Anh.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không biết có nên nói chuyện này với Khả Hân hay không, dù sao thân phận của đứa nhỏ này quá nhạy cảm, lại là con của người bạn gái đầu tiên của tôi, nếu nàng phát hiện ra, liệu nàng có chấp nhận đứa nhỏ này không? Dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với nàng, nàng sẽ chấp nhận nó, nhưng có thể sẽ có một khúc mắc trong lòng nàng, hơn nữa hai chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt việc nhận nuôi đứa nhỏ.

Tôi giải thích lý do với đài truyền hình và nộp đơn xin chuyển về Trung Quốc trước thời hạn, không bao lâu sau tôi đã nhận được câu trả lời đồng ý. Cứ như vậy, tôi mang theo lời hứa với Phượng Quân và sự phó thác cuối cùng của nàng, trở về Trung Quốc, đi tìm đứa bé chưa từng gặp mặt kia, cũng chính là con nuôi tương lai của chúng tôi: Lâm Tư Kiến. Cái tên “Tư Kiến” này hẳn là có hàm nghĩa đặc thù, xem ra nhất định là nàng đặt, tên tôi là Từ Kiên, mà con trai của nàng tên là Tư Kiến, hẳn là kỷ niệm tình cảm tương tư đối với tôi, sau khi cùng nàng gập nhau, tuy rằng nàng qua đời, nhưng ấn tượng của nàng trong lòng tôi, lại vô hình trung sâu đậm thêm vài phần, nàng không gả cho tôi, nhưng lại đưa cho tôi một đứa con trai, có lẽ tất cả đều là ý trời, có lẽ ông trời đang bù đắp tiếc nuối của tôi cùng Phượng Quân.

Tôi vẫn không nói cho Khả Hân biết chuyện này, bởi vì tôi không biết nàng có chấp nhận hay không, đừng nói là nàng, cho dù là tôi, đến bây giờ cũng không thể tiếp nhận. Tuy rằng tôi còn chưa gặp qua đứa nhỏ kia, dù sao thì nó là hỗn hợp Trung Phi, tuy rằng huyết thống Châu Phi chỉ có một phần ba, huyết thống Trung Quốc chiếm hai phần ba, nhưng nghe nói gen của người Châu Phi rất cường đại, chỉ có một chút huyết thống Châu Phi, mà da cũng đen như họ.

Cho tới nay đối với người da đen Châu Phi tôi không có ấn tượng tốt, đương nhiên, không phải tôi là con người phân biệt chủng tộc, mà bởi vì lúc ấy chính là Phượng Quân bị người Châu Phi cướp đi từ tay tôi, cho nên sau khi nàng kết hôn, nội tâm của tôi liền có ám ảnh tâm lý, đối với người da đen không có hảo cảm chút nào. Nghĩ đến sau này để cho một cậu bé da đen gọi là cha, trong lòng tôi không khỏi có một chút khác thường, bất quá mẹ nó lại là Phượng Quân, cũng coi như là niềm an ủi duy nhất cho tôi đi.

Ngay khi nghĩ đến việc nhận nuôi đứa nhỏ, tôi đã quyết định từ từ tiếp nhận nó và nuôi nấng nó như con ruột của mình, chỉ hy vọng rằng nó không có quá đen, tôi quyết định giấu thân phận của đứa bé này trước. Sau khi tôi trở về Trung Quốc, trực tiếp đến trường Khả Hân, trước đó tôi đã gọi điện thoại cho nàng. Tôi vừa đến cổng trường trung học Giai Anh, vợ Khả Hân trong bộ trang phục làm việc đã đợi sẵn ở cửa, thấy tôi xuống xe, liền chạy đến ôm chầm lấy tôi. Dù sao cũng đã xa nhau nửa tháng, mỗi ngày chỉ có kể lại nỗi nhớ nhung trên mạng, sau mỗi lần chia tay, hai chúng tôi gặp nhau luôn với tình cảm nồng đậm.



“Anh yêu, sao lại đột ngột quay về? Trong điện thoại hỏi anh nguyên nhân anh lại không nói.” Khả Hân nắm tay tôi, đi bộ trong khuôn viên trường, vừa đi vừa hỏi.

“Ừm, anh muốn em giúp hỏi thăm một đứa nhỏ, nó là học sinh trường Giai Anh của em, nhưng anh không biết nó học lớp mấy, lớp nào, chỉ biết tên thôi.” Tôi không biết bắt đầu từ đâu, tôi không biết làm sao để mở miệng.

“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn âm thầm thăm dò chuyện gì sao?” Khả Hân biết rõ công việc của tôi, cho nên nàng không ngạc nhiên đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, do dự không biết phải nói gì với nàng. Suy trước nghĩ sau, tôi vẫn quyết định trực tiếp nói rõ cùng Khả Hân, dù sao giữa vợ chồng phải thành thật, nhưng mẹ đứa nhỏ là mối quan hệ tình yêu đầu tiên của tôi, tôi lại giấu, tuy rằng tôi cũng đã nói chuyện của tôi với Phượng Quân cho nàng, nhưng bởi vì xúc cảnh thương tình, tôi cũng không nói nhiều.

Tôi bắt đầu kể lại cho Khả Hân nghe từng chút từng chút ngay từ đầu, tôi nói là tôi ở nước ngoài gặp một người phụ nữ Trung Quốc, nàng sắp chết phó thác đứa nhỏ này cho tôi, ngoại trừ người phụ nữ này tên là Phượng Quân, là mối tình đầu của tôi, những thứ khác tôi đều nói thật cho nàng.

Sau khi Khả Hân nghe xong cũng sửng sốt một hồi lâu, nhưng nàng không nói gì, bởi vì nàng cũng là một người phụ nữ thiện lương, chỉ thở dài, phát ra vài câu cảm thán chiến tranh hại người. Nàng ủng hộ quyết định của tôi, cho rằng đây là điều một người đàn ông có lương tâm nên làm. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Khả Hân, tôi không khỏi cảm thấy may mắn, cũng nhẹ nhõm trong lòng.

“Đúng rồi, đứa nhỏ tên gì? Em sẽ đến phòng tham khảo của trường tra cứu cho anh.” Sau khi Khả Hân bình phục nội tâm, liền nói với tôi.

“Tên nó là Lâm Tư Kiến…” Tôi nói cho Khả Hân biết, đứa nhỏ này là một đứa con lai Trung Phi, trước kia ở trên TV, nàng đã từng xem những đứa trẻ lai trên TV và nói rằng những đứa trẻ lai rất đặc biệt và dễ thương, thật không ngờ, không bao lâu sau tôi đã mang một chủng tộc hỗn hợp, nhưng thực sự có rất ít chủng tộc hỗn hợp Trung Phi.

“A… hehehe…” Ai mà biết Khả Hân vừa nghe cái tên này, lại che miệng cười khúc khích, nhưng nụ cười của nàng luôn dịu dàng và ngọt ngào.

“Sao vậy? Bà xã, em cười cái gì?” Tôi bị tiếng cười của nàng làm cho có chút bối rối, không hiểu ra sao, chẳng lẽ mình nói sai cái gì?

“Không có gì, chỉ là cảm thấy hết thảy tựa hồ như quá trùng hợp, không cần đến phòng tư liệu của trường điều tra! Đứa nhỏ Lâm Tư Kiến này chính là học sinh trong lớp em, nó mới học lớp 9, em dạy nó hơn nửa năm rồi, hơn nữa em còn là thầy giáo chủ nhiệm của nó nha…” Khả Hân ngừng cười, sau đó mỉm cười nói với tôi.

“Ách…” Tôi không nói gì, mọi thứ dường như là do trời định, hóa ra là học sinh trong lớp của nàng.

“Quả thật, đứa nhỏ kia thoạt nhìn có chút đặc biệt, em cũng chú ý tới nó, da của nó quả thật có chút đen, nhưng không phải là màu đen sặm, cũng gần giống nhau màu da của anh, bởi vì da của anh cũng ngăm đen. Điểm khác biệt duy nhất là mắt to, hơn nữa môi hơi dày, nói chung nhìn không giống người Châu Phi, ngược lại không khác gì người Trung Quốc.” Khả Hân nhớ lại ấn tượng của mình, sau đó dẫn tôi đến lớp của nàng.

Khoảnh khắc Khả Hân đưa đứa nhỏ này ra khỏi lớp, tôi nhìn thấy nó, ánh mắt hai chúng tôi tiếp xúc trong nháy mắt. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một tia chớp, tôi cũng không phân biệt được nguyên nhân là gì, nhưng não tôi đột nhiên bị đoản mạch, giống như tôi và nó đã gặp nhau ở kiếp trước, lại phảng phất như kiếp này nhất định sẽ gặp nhau. Nói tóm lại, tôi và nó nhất định sẽ có một ít chuyện đặc biệt phát sinh, tuy rằng tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nắm nắm bắt được ý niệm kỳ quái kia đến từ nơi nào, hơn nữa cụ thể là cái gì.