Chương 7

Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tìиɧ ɖu͙© suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…

Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ da^ʍ để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý nɠɵạı ŧìиɧ, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.

Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…

Một quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.

Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.

Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.

Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.

Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.

Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.

Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.

Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.

Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.

Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.



“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.

Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:

Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.

Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.

Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.

Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.

Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.

“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.

“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.

“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.

“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…