Chương 3

Các người chơi lập tức trở nên sôi nổi trở lại.

Trong tình huống xa lạ lại cực kỳ không an toàn như vậy, đám đông sẽ vô thức thành lập các nhóm nhỏ để tìm kiếm hỗ trợ.

Bọn họ vừa rồi đều thấy được, câu nói không được tấn công NPC của người phụ nữ rõ ràng là nhắm vào tôi, cho nên tất cả mọi người đều cố tình cô lập tôi.

Thế nhưng hiện tại tôi không có tâm trí để quan tâm mấy cái này.

Tôi đang nhớ lại những gì người phụ nữ nói.

100 cánh cửa sắt chỉ có thể sử dụng một lần, có thể cho 100 người chơi rời đi, đây là điều hiển nhiên, tại sao cô nàng thỏ lại nhấn mạnh một câu "tối đa 100 người trốn đi"?

Đột nhiên có người hoảng sợ hỏi: "Tại sao nước trên mặt đất không chảy ra?"

Tôi cúi xuống nhìn, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, nước trên mặt đất đã tích tụ lại, thậm chí tràn qua nửa bàn chân.

Nước tích tụ chảy đến mép l*иg sắt, nhưng giống như va vào một bức tường trong suốt, tất cả đều bị đẩy trở lại, không một giọt nào chảy ra.

Thì ra ý của cô nàng thỏ là thế này.

Nếu như không có cách nào mở cửa sắt để trốn thoát khỏi đây, những người chơi ở lại đây sớm muộn gì cũng sẽ bị ngập chết bởi nước tích tụ ngày càng tăng.

Chẳng mấy chốc, mực nước càng lúc càng cao, dâng đến mắt cá chân, đám người lại bắt đầu náo động.

"Nước không chảy ra ngoài, chúng ta lại không thể rời đi, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị chết đuối ở đây!"

"Cứu tôi với, tôi không muốn chết!"

"Ai đó mau nghĩ cách đi... Anh có biết gì không? Anh có thể đưa chúng tôi trốn thoát khỏi đây không hả?"

Có người vọt đến trước mặt người đàn ông gầy gò, không dám có động tác quá lớn, chỉ có thể nắm lấy vai hắn, ánh mắt đầy khẩn cầu.

Người đàn ông không kiên nhẫn vung tay gạt ra, lại bực bội lắc đầu, lau nước mưa trên mặt: "Mỗi cánh cửa chỉ có thể đi ra một người, tôi làm sao cứu được các người? Có thời gian thì mau đi tìm chìa khóa đi!"

Câu nói này như bừng tỉnh người trong mộng, đám đông đang tụ tập lại bỗng chốc tản đi, ai nấy đều tranh nhau cướp lấy những vật dụng trên mặt đất.

Ở bên phải trước mặt tôi, nằm lặng lẽ một con dao găm.

Nó nằm sát mép l*иg sắt, bởi vậy vẫn chưa bị người khác phát hiện.

Là chìa khóa, lại có thể tự vệ, đúng là vật dụng không thể tốt hơn.

Tôi cúi xuống, đang chuẩn bị nhặt con dao găm lên, một bàn tay nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi, cướp trước một bước lấy đi con dao găm.