Chương 51: Võ Hậu

"Võ nhi, tạm biệt hẹn gặp lại sau"

Võ Mị Nương thật lâu không thể chuyển bước, nàng chỉ nhìn nữ tử kia biến mất trong sương khói, Nàng giống như một tia pháo hoa, chiếu sáng nháy mắt trong thế giới của nàng.

Nàng cuối cùng cũng giống như pháo hoa, nàng chưa kịp nắm bắt lấy trong phút chốc đã rơi xuốn tan biến...

Lại qua mấy tháng, sự việc "yểm bùa" của Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi bùng phát, Cao Tông giận dữ, không cho Võ Mị Nương biết rõ đã hạ lệnh phế Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi xuống thành thứ dân.

Võ Mị Nương không tin nổi, Tiêu Thục Phi thế nhưng cùng Vương hoàng hậu gia hại nàng.

Trải qua chuyện này, Tiêu Thục Phi và Vương hoàng hậu bị phế thành thứ dân! con đường sau này của nàng không còn người nào có thể ngăn trở! Chính là một chút nàng cũng không cao hứng nổi!, nàng hiện tại thực rất phức tạp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Hoàng thượng chỉ nói, chuyện của tiểu công chúa không thể làm chủ cho mẫu tử Mị Nương , hiện giờ Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi cư nhiên dám nguyền rủa mẫu tử nàng, nói thế nào cũng không thể tha thứ.

Võ Mị Nương rất khó hiểu, hoàng thượng vì cái gì lại sinh khí như thế, lại quyết đoán đến thế? Nàng nghe được hoàng thượng nói vậy, nàng không tin, nàng không tin Tiêu Thục Phi biết làm loại chuyện này! cước bộ vội chạy đuổi theo Tiêu Thục Phi, nàng muốn hỏi rõ ràng ! Tiêu Thục Phi này chính là loại nữ nhân khó hiểu, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì!

Tiêu Thục Phi thấy Võ nhi đuổi đến, trong lòng vừa động, nhưng lại lạnh lùng nói:" Chỉ cầu ngươi đối xử với tố lễ cùng Nghĩa Dương, Tuyên Thành tử tế, dù sao bọn họ cũng là công chúa hoàng tử"

Võ Mị Nương trong mắt bốc hỏa, rõ ràng là nàng cùng Vương hoàng hậu cấu kết với nhau "yểm bùa", lại không phải mình giá họa vu khống các nàng! Nên sinh khí hay lãnh đạm phải là mình mới đúng! Tiêu Thục Phi ngươi rất kỳ quái!

" Tiêu Thục Phi" Võ Mị Nương tức giận túm giữ ống tay áo của Tiêu Thục Phi, màu sắc thuần trắng giống như sinh mệnh của nàng, thuần khiết mà tốt đẹp.

Như thế nào lại biến thành như vậy!

Tiêu Thục Phi khóe môi nhếch lên cười chua xót. Đáy lòng tràn lên gợn sóng, Võ nhi, nàng làm gì cực khổ đuổi theo? Ta chỉ nghĩ bảo vệ chu toàn, nếu nàng làm hoàng hậu, liền không có ai tiếp tục làm lung lay địa vị của nàng. Ta như thế nào lại đợi ngày nào đó ta cùng nàng trở thành kẻ địch, để cho nàng hủy diệt tất cả, không bằng để ta chấm dứt trước!

"Ta đã bị phế thứ dân" Tiêu Thục Phi cảm thấy được nàng miễn cưỡng cười vui nhất định sẽ rất khó coi, nếu không, sao lông mày Võ nhi lại nhăn đến vậy ? Nhớ...đã từng lau đi mồ hôi, nhớ đã từng vuốt lên lông mày nhíu chặt của nàng

Võ Mị Nương á khẩu không trả lời được, nàng chỉ cảm thấy xung quanh đều tối sầm lại. Ai có thể nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì! Tiêu Thục Phi nàng đây cũng là đang diễn xướng đóng kịch!

Nghiến răng không kể, Võ Mị Nương phẫn hận nhìn người trước mặt, hy vọng có thể nhìn ra một phần, nàng nhìn qua đều là vẻ trấn tĩnh! Vô cùng đau đớn, bất quá chỉ là Võ Mị Nương nàng tự mình đa tình, đơn phương tương tư mà thôi! Đúng vậy, nàng thích Tiêu Thục Phi, ai có thể không thích nàng như vậy, là một nữ tử cực phẩm nhu tình như nước?

"Tiêu nhi!"

Võ Mị Nương trong mắt hiện lên rất nhiều Tiêu Thục Phi. kiêu ngạo pháo hoa lúc nàng quyết tuyệt rời đi, mùa xuân ba tháng là lúc nàng nhỏe miệng cười tuyệt mỹ, Tiêu Thục Phi, nàng nếu không là Tiêu Thục Phi, thì làm Tiêu nhi cũng tốt đúng không ?

Tiêu Thục Phi trong lòng căng thẳng, nàng sắp bị thanh âm "Tiêu nhi" làm cho ý trí mê loạn, chỉ cầu vào khắc cuối cùng tìm thấy bản thân mình

Võ Mị Nương giữ chặt tay Tiêu Thục Phi không nói, đem nàng giữ ở trên tường, môi lấn lên môi nàng. nghiêng đầu hôn. Võ Mị Nương giờ phút này chỉ cảm thấy miệng lưỡi rơi vào một nơi mềm mại hương vị ngọt ngào, nàng không muốn rời đi, nàng thầm nghĩ sẽ đắm chìm trong này, nàng thoả thích dẫn lấy nước bọt trơn trợt, mυ"ŧ vào trong miệng lưỡi ngọt lành, không thể tự thoát ra được.

Tiêu Thục Phi bị Võ nhi hôn đến mê muội, còn sót lại chút ý thức nhắc nhở nàng phòng bị có người trông thấy, nàng thoát không khỏi Võ nhi, đành nhẫn tâm cắn môi Võ nhi. Võ nhi, nếu tâm ý ta đã quyết, nàng đừng nên lại rối loạn thì tốt hơn! Đau dài không bằng đau ngắn, ta vốn không phải loại không buông tha người!

"Tiêu nhi...." Võ Mị Nương khó hiểu nhìn Tiêu Thục Phi, tại sao lại muốn cự tuyệt nàng !

"Ngay cả nữ nhi thân sinh ngươi còn đành tâm chính tay đâm chết, huống chi ta đây cùng ngươi không thân không thiết ? Ta bất quá là muốn bảo vệ bản thân, ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá. Được làm vua thua làm gặc, ta giờ đã thua rồi!" Tiêu Thục Phi trực tiếp nói rõ ra nghi vấn của Võ nhi, nàng lại bối rối trốn tránh, Võ nhi, ta đã như thế, nàng đã có toàn bộ ta rồi! Ta không muốn cùng nàng chống lại ông trời, ta không nên cùng nàng là địch!

Võ Mị Nương lúc này mới cảm giác được môi mình đau, mùi màu tươi xông vào mũi. Theo bản năng liếʍ lấy môi, mà Tiêu Thục Phi cũng đã đi xa

Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi bị phế thứ dân, ngôi vị hoàng hậu rốt cuộc cũng có được dễ dàng.

Trong hậu cung cũng chỉ có Võ Mị Nương nàng có tư cách trèo lên địa vị hoàng hậu, Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi cũng đã bị phế thứ dân. Phản đối cũng thế, ủng hộ cũng vậy, Võ Mị Nương cuối cùng cũng được thiên vận, vinh dự trở thành hoàng hậu

Mà Tiêu Thục Phi cũng đã ở trong lãnh cung mấy tháng, Võ Mị Nương cũng chưa bao giờ đến thăm.

Ngày hôm đó, Võ Mị Nương sáng sớm tỉnh dậy, bông tuyết bay bay rơi đầy trời, giống như tinh linh bạch sắc buông xuống nhân thế. Võ Mị Nương lại nghĩ đến tiểu công chúa của nàng, tiểu công chúa cũng sinh vào ngày đông, tiểu công chúa cũng là vào ngày đại tuyết rời khỏi nhân thế, nàng nhìn ngân trang tố bao khắp Đại Minh cung, suy nghĩ mông lung.

Gần đây nàng không có nhiều thời gian nghĩ đến người đàn bà kia, nữ nhân dụng tâm hiểm độc không có hảo ý kia! Võ Mị Nương càng ngày càng nhận ra đối với chính vụ nàng rất hứng thú, nàng đều tập trung vào triều chính. Vì hoàng thượng bày mưu tính kế, chỉ điểm giang sơn, nàng phát hiện nàng có thiên phú, cùng dần dần yêu thích.

Nhưng hôm nay là ngày tuyết rơi, trong mắt của nàng đều hàm chứa thân ảnh của một nữ nhân, Võ Mị Nương buộc chặt áo choàng tinh hồng, nếu để người đàn bà kia thấy nàng vào đông ăn mặc mỏng manh, có thể hay không nàng còn cười hỏi nàng" không lạnh sao..."

Võ Mị Nương cười khổ. Tiêu Thục Phi, trong lãnh cung nàng có tốt không ? Hy vọng nàng cởi bỏ cái khăn che mặt thần bí kia, biến thành nữ tử bình thường. Cũng bớt làm cho ta cả ngày lẫn đêm vướng bận. Nàng và ta ở hai nơi khác nhau, cứ như vậy cùng nhìn một bầu trời mà già đi

Tiêu Thục Phi sáng sớm đã tỉnh lại, Liên nhi liền la lên tuyết rơi, nàng đột nhiên đau buồn, nàng đang nhớ lại tiểu công chúa phấn điêu ngọc thế, đứa nhỏ kia cũng vào ngày mùa đông mà tiêu thất. Nàng nhất định cảm thấy quá lạnh rồi, cho nên nàng đã đi sang thế giới bên kia.

Võ nhi Võ nhi như thế nào lại hại chết tiểu công chúa ? có thể do tình thế cấp bách mà nói như vậy, Võ nhi thế nhưng cũng không giải thích, không thừa nhận cùng phủ nhận. Ngay cả giải thích cũng lười sao? Đúng rồi nàng có quan hệ gì với nàng mà muốn nàng giải thích? Làm cái gì nữ nhân của nàng, bất quá nàng trêu tức nói như vậy. Nếu không thể lấy danh nghĩa yêu, Tiêu Thục Phi sẽ không gật đầu! Võ nhi sao có thể sẽ yêu nàng? nàng hận nhất chính là nữ tử, Cao Dương cho nàng một cái nhục nhã lớn lao, cho nên sự việc của Cao Dương công chúa bị bại lộ, chứng thực được tội mưu phản, ban cho cái chết.

Huống chi mình lại là người đã gây nên mọi việc ? Nàng đích thị là rất hận nàng...

Dâng hương tắm rửa, trang điểm , mặc y phục, Tiêu Thục Phi vuốt ve môi mềm mại, ngày ấy môi Võ nhi từng dán lên môi này, nàng đã từng ăn lấy mưa móc cam tuyền trong miệng Võ nhi. Chỉ một nụ hôn, cuộc đời này thật không uổng.

Nàng trải trên bàn bức tranh, dọn lên giấy và bút mực, phía trước cửa sổ là một làn sương khói, tựa hồ có thể khiến nàng nhớ đến thân ảnh Võ nhi. Nàng vốn thích vẽ tranh, từ khi thấy Võ nhi càng thích vẽ tranh Võ nhi.

Tiêu Thục Phi đứng dậy mở cửa sổ ra, nàng nghĩ muốn nhìn một chút làn tuyết, nàng có chút quên bộ dạng của Võ nhi rồi. biết đâu tuyết đầy trời có thể cho nàng chút linh cảm, vẽ ra hình dáng khác của Võ nhi.

Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào. Tiêu Thục Phi vương tay ra quên thu hồi lại. trước cửa có một hồng y nữ tử đang cầm một cây dù che, thần mầu tiêm diễm, mắt như thu thủy, búi tóc vén lên cao quý thanh lịch, ngón tay cầm cây dù thon dài trắng nõn, ở trong bạch sắc đầy trời giống như tiên tử giáng xuống trần gian. có phải hay không trong khoảng khắc đã biến mất

Người nọ giống như trong bức họa, đứng giữa trời tuyết, đôi mắt Tiêu Thục Phi đã có chút ươn ướt

Võ Mị Nương phức tạp nhìn phía cửa sổ hơi động, người đứng lên mở cửa sổ có phải nàng hay không ?

Mắt như điểm kim, môi như dây nguyệt cung, trong mắt thanh minh như nước đọng lại một lớp ánh sáng mù mờ. Tiêu Thục Phi nàng vì sao động lòng người như vậy? Nếu nàng không được như thế,ta đã sớm quên mất nàng

Võ Mị Nương hơi hơi cúi đầu, nhìn nữ tử bạch y trước mắt cười khẽ.

Nàng vẫn còn nhớ nàng ?

"Võ Mị Nương, ngươi còn dám đến nơi này!" một thanh âm thê lương phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người. Vương hoàng hậu bất chấp phủ gió sương, giương nanh múa vuốt lao về phía trước.

Thân thể Tiêu Thục Phi run lên, người trước mặt là Võ nhi sao ? Nàng thấy Võ nhi không động đậy, định mở miệng ngăn cản, đã có người đem Vương hoàng hậu kéo qua một bên.

Vương hoàng hậu tóc tai bù xù, Võ Mị Nương ngay cả mắt cũng lười nhìn nàng.

"Võ Mị Nương, nữ nhân xấu xa này, cư nhiên nói xấu ta cùng Thục phi! nhìn thấy chúng ta khốn cùng, ngươi hài lòng cao hứng rồi chứ?"

"Chúng ta còn cái gì ngươi chưa lấy đi! Võ Mị Nương ngươi không cần khinh người quá đáng!"

Võ Mị Nương lông mày nhíu lại, nàng chán ghét nghe được tên Tiêu Thục Phi cùng bất luận kẻ nào đặt chung một chổ, cười lạnh nói:" Ngươi cũng không phải mất trắng, ít ra ngươi nên cảm kích ta để lại một cái mạng cho ngươi!

"Cái gì? Võ Mị Nương, ngươi muốn gϊếŧ bổn cung sao? bổn cung chính là hoàng hậu Đại Đường, quyền sinh sát chưa đến phiên ngươi làm chủ!"

"Ha ha. Ngươi nói nhiều quá. hoàng hậu Đại Đường đã thay người làm. mà tiện mạng này của ngươi hiện giờ giữ lại cũng không được! Vương thị chống đối bổn cung, người đâu, mang xuống đánh ba mươi trượng!"

Tiêu Thục Phi tâm bị kiềm hãm, nguyên lai các nàng bất quá chỉ là tiện mạng, Võ nhi coi như thay đổi 1 người.

Hết thảy tất cả đều là ảo giác. Hôm nay gặp lại Võ nhi. có phải hay không là lần gặp mặt cuối cùng? Võ nhi chung quy không muốn giữ lại tính mạng của các nàng

Đồng dạng thuyền lá nhỏ, ai muốn cùng ta chung bơi?"

Tiêu Thục Phi tâm đau xót

oOo