Chương 50: Pháo Hoa

Tiêu Thục Phi cười nhạt một tiếng:" Hàn Quốc phu nhân, mẫu tử chúng ta vẫn bình an, không cần ai bảo vệ"

"Thục Phi không biết thôi, Mị Nương không chấp nhận mẹ con các nàng!" Hàn Quốc phu nhân từng bước ép sát

Tiêu Thục Phi trả lời một cách mỉa mai:" Hàn Quốc phu nhân làm thế nào biết Võ Chiêu Nghi không chấp nhận được mẹ con chúng ta, Hàn Quốc phu nhân là tỷ tỷ của Võ Chiêu Nghi, hiện giờ đến đây châm ngòi là ý gì?"

"Thục Phi có điều không biết, ta cùng Mị Nương tuy là cùng mẹ sinh ra, nhưng nàng đối với việc ta vào cung ghi hận trong lòng. Mắt thấy hoàng thượng càng ngày càng sủng ái ta cùng Ngụy Quốc phu nhân, nàng rốt cuộc không thể tha thứ chúng ta. Thay vì để mặc người chém gϊếŧ không bằng tiên hạ thủ vi cường, Thục Phi cũng là người thấu hiểu đạo lý, nàng chắc hiểu được, nàng cùng hoàng hậu đều là vật cản Mị Nương lên ngôi vị hoàng hậu."

"Võ Chiêu Nghi cũng không phải là người như lời ngươi nói"

"Hừ, Thục Phi không nên bị Mị Nương lừa bịp, muội muội kia của ta vì muốn trở về Đại Minh cung, lúc ở Cam Nghiệp tự đã trở thành người tình của vị công chúa nọ" Hàn Quốc phu nhân cười khẩy nói, Vị công chúa kia đương nhiên là Cao Dương công chúa.

Tiêu Thục Phi cầm chặt chén trà, Võ nhi thế nhưng vì hồi cung mà trở thành người tình của vị công chúa kia sao? Vị công chúa đó nhất định là Cao Dương công chúa rồi! Ngày ấy chứng kiến được, giờ nghe từ Hàn Quốc phu nhân lời đồn có thực!

Hàn Quốc phu nhân vuốt vuốt ngọc khí trong tay, trong mắt tràn đầy trào phúng:" Suốt hai năm a, thật không thể nào hiểu muội muội có thể nào chịu được nhịn nhục, nàng cư nhiên lên giường của một nữ nhân!"

"Đừng nói nữa!" tiếp tục nghe tiếp là quá nhẫn nại rồi, Tiêu Thục Phi đã sớm không thể nhịn được nữa!

"Sao thế, Tiêu Thục Phi, Võ Chiêu Nghi không dung nạp nàng, nếu nàng giúp ta làm hoàng hậu, ta sẽ bảo vệ mẫu tử bình an, hứa với nàng cùng Ung Vương phong đất chư hầu" Hàn Quốc phu nhân dụ dỗ nói

"Ta sẽ không đáp ứng ngươi làm bất cứ điều gì tổn thương Võ Chiêu Nghi!" Tiêu Thục Phi nhịn xuống đau lòng, nàng nghe không được bất cứ kẻ nào nói xấu Võ nhi, huống chi chuyện này làm cho nàng...

"Ân? Tiêu Thục Phi, lời này ta thật không rõ, rõ ràng trước đây chính ngươi làm cho Võ Chiêu Nghi phải vào Cảm Nghiệp tự. Hiện tại lại tỏ ra thanh cao, thật sự không hiểu" Hàn Quốc phu nhân đôi mắt đẹp nhướng lên, nhíu lại, nguy hiểm quan sát.

"Hàn Quốc phu nhân đủ rồi, mời rời đi" Nàng không cần tiếp tục nghe bất luận kẻ nào nhắc đến chuyện này, nàng chắc chắn không hợp tác.

"Ân? thế nào, Tiêu Thục Phi, muội muội của ta chính là nam nữ đều ăn sạch, chẳng lẽ ngươi cũng yêu thích cái muội muội mê hoặc lòng người của ta. ?"

Hàn Quốc phu nhân cân nhắc cười nói, lại phát hiện ra một điều trọng đại, nàng đang lo không tìm thấy nhược điểm.

Tiêu Thục Phi che ngực, lông mày nhíu chặt. Nàng cực lực nhẫn nại ở trong lòng, nàng đã rất nhẫn nại.

Chính là im lặng lại bị Hàn Quốc phu nhân cho rằng cam chịu!

Não tràn đầy sự ghê tởm, dữ tợn cười lớn:" Không phải đâu, ha ha, Tiêu Thục Phi, nguyên lai ngươi thích Mị Nương ! Ngươi cư nhiên cũng thích nàng ! Ha ha, thật không biết nàng dùng thủ đoạn gì, làm cho tất cả mọi người đều ái mộ nàng. Bất quá cuộc sống của nàng sắp chấm dứt, ngươi xem nếu ta đem chuyện xấu của ngươi cùng Mị Nương và những rắc rối hậu cung bẩm báo hoàng thượng,hiện giờ bổn cung chính là người hoàng thượng sủng ái, hoàng thượng lại thích nghe những lời đồn thổi bên gối. Ngươi nói sẽ như thế nào ? hoàng thượng có thể hay không trong cơn nóng giận sẽ đem con cùng nữ nhân của ngươi, Mị Nương và Hoằng nhi tất cả đều đem xử tử? Đường xuống hoàng tuyền các ngươi có thể làm bạn rồi, làm một đôi uyên ương chết cũng không rời"

"Mị Nương thích nhất là lợi dụng tình cảm của người khác, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân khi cần nàng đều biết cách..."

"Câm miệng !" Dù cho Tiêu Thục Phi được tu dưỡng tốt cũng phải nổi giận, Hàn Quốc phu nhân nói nhiều quá!

"Hừ, Tiêu Thục Phi, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi! Dù sớm hay muộn Võ Mị Nương cũng sẽ trở thành kẻ địch với ngươi! Người thật là một nữ nhân đáng thương, vì nàng cố chấp hãm sâu, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, thành toàn các ngươi!"

"Hàn Quốc phu nhân!" Tiêu Thục Phi quát nàng, giờ phút này nàng tâm loạn như ma, không biết trong miệng Hàn Quốc phu nhân câu nào thật câu nào giả. Mạng mình chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu có người tổn thương Võ nhi, nàng nhất định không cho!

"Nghĩ thông suốt rồi sao ?" Hàn Quốc phu nhân cười tươi như hoa, nàng tựa hồ đã trông thấy ánh rạng đông thắng lợi.

"Ngươi không có bằng chứng!" Tiêu Thục Phi tức giận phát run, nàng thật sự không biết làm thế nào mình có thể nghĩ ra.

Hàn Quốc phu nhân mín môi, liếc nhìn thăm dò xét đoán Tiêu Thục Phi, nàng là người từng trải, có cái gì lại không nhìn ra. Giải thích chẳng khác nào che dấu, Tiêu Thục Phi tuy là không có chuyện này, bổn phu nhân cũng sẽ không cho ngươi thoát khỏi tội danh này! Thiên tử luôn có tâm nghi ngờ vô căn cứ, ngươi lại có biểu hiện nghi vấn, huống chi bên gối đương kim hoàng thượng thổi gió cũng tốt lắm!

"Bổn phu nhân không đọc nhiều sách lắn, Thục Phi nhất định so bổn phu nhân đối với tội danh "Có thể có" thông suốt hơn. Ngươi cũng biết tính tình hoàng thượng, sự tình sẽ như thế nào, không ai lường trước được chính xác đâu"

"Hừ, loại việc nữ nữ hoang đường này, Hàn Quốc phu nhân cũng có thể liên tưởng ra, ta là nói ngươi có cái gì hảo chứ" Tiêu Thục Phi lạnh lùng cười, nếu đã ở thế thượng phong thì Hàn Quốc phu nhân chỉ còn biết thua cuộc càn rỡ!

"Tiêu Thục Phi, bổn phu nhân xem ngươi còn có thể cười được bao lâu!" Hàn Quốc phu nhân lãnh cười rộ lên, giống như đã nhìn thấu mọi thứ.

Ý cười cuối cùng kia của Hàn Quốc phu nhân làm cho Tiêu Thục Phi không nhịn được phát run, Võ nhi cùng nàng cũng không có gì, nàng sẽ không lo lắng. Chính là Võ nhi thật sự không chấp nhận mình sao? Chính mình thật sự trở thành vật cản trên con đường leo lên ngôi vị hoàng hậu của nàng ư? Không cần, nàng không cần trở thành vật cản của Võ nhi, nàng không để cho Võ nhi chán ghét...

Hai người tránh né lẫn nhau cuối cùng vẫn phải gặp nhau,mùa xuân ba tháng, xuân về hoa nở, muôn hoa đua thắm khoe hồng.

Nhan sắc các nàng làm cho toàn bộ hậu cung trở nên đẹp đẽ. Võ Mị Nương ngồi ở vị trí chiêu nghi, thực quyền lại là địa vị hoàng hậu, nàng khai sáng truyền thuyết trong cung Đại Minh, dẫn dắt cung Đại Minh đi sang hướng mới. Cổ áo mở ra quá phận, hai ngực tuyết trắng tựa hồ sống động lại làm cho người vĩnh viễn nhìn không thấy, ăn không đến, mũ phượng màu vàng tôn quý, váy dài hoa mỹ diễm lệ, cũng chỉ có Võ Mị Nương nàng mới có thể trở nên tuyệt diễm vô song đến thế, so với Hàn Quốc phu nhân cùng Ngụy Quốc phu nhân xinh đẹp rạng ngời ngồi bên dưới cũng liền kém cỏi không ít

Hậu cung phi tần lần lượt bắt chước , mà ngay cả cung nữ cũng đều mặc cung trang do Võ Chiêu Nghi tự mình thiết kế, thời đại của Võ Mị Nương thật sự đã đến

Mà đi ở ngay bên phía Vương hoàng hậu , Tiêu Thục Phi vẫn còn mặc kiểu dáng kín đáo trước đây, bởi Vương hoàng hậu là người đứng đầu nên đều mặc váy dài màu đỏ diễm lệ, so với váy dài kiểu mới của Võ Chiêu Nghi thực rường rà rất nhiều

Chỉ có Tiêu Thục Phi, váy dài màu tím nhạt, vốn không thấy được màu sắc, nhưng mắt Võ Mị Nương nhìn thấy đầu tiên là Tiêu Thục Phi. da thịt trắng nõn bởi vì bị ánh mắt trời chiếu vào người mà sinh ra một tầng đỏ ửng, đúng vậy, rời đi cách xa như thế, Võ Mị Nương tựa hồ còn cảm nhận được khóe môi Tiêu Thục Phi ướŧ áŧ, hôm nay nàng tô son hơi đậm, cả người đều bực tức người này. Nàng không thích Tiêu Thục Phi lạnh lùng cự nhân ngoài ngàn dặm! Chính là Tiêu Thục Phi vì cái gì không mặc quần áo nàng thiết kế, là ghét bỏ thiết kế nàng đáng hổ thẹn sao!

Hôm qua rõ ràng tự mình đem tặng cho nàng! Cung trang kiểu cũ váy dài rất rườm rà, trói buộc cả người đều bị áp lực, nàng muốn toàn bộ cuộc sống thay đổi có gì sao ? Tiêu Thục Phi đang giống như muốn nàng làm ầm ỹ lên, nàng đã quyết tâm sẽ làm bạn với Vương hoàng hậu ư?

Hàn Quốc phu nhân như thế nào đi uy bức dụ dỗ Tiêu Thục Phi. Võ Mị Nương đều nghe thấy biết được nhất thanh nhị sở, nàng hiểu rõ người tỷ tỷ này của nàng, cho dù là người thân cận nhất đều phòng bị, tỷ tỷ này của nàng cũng không phải loại người tri ân đồ báo, nàng sao không nghĩ thân phận, địa vị này của nàng là ai cho nàng, lại khờ dại tưởng nàng quốc sắc thiên hương mới được hoàng thượng để mắt tới!

Chỉ là vì sao Tiêu Thục Phi bất vi sở động! Tỷ tỷ đưa ra điều kiện khiến người người đều động tâm! Thật sự là không hiểu rõ nữ nhân này! nhìn không rõ nữ nhân đáng ghét này, Võ Mị Nương ghét nhất Tiêu Thục Phi!

Ngược lại Hàn Quốc phu nhân không đủ sức gây họa ! chỉ cần tỷ tỷ không quá phận, nàng chắc chắn sẽ không động thủ với tỷ tỷ!

Phía trên cung yến, ngồi bên cạnh hoàng thượng không phải là Vương hoàng hậu, mà là Võ Chiêu Nghi! Võ Chiêu Nghi vinh quang trèo lên địa vị hoàng hậu, chỉ còn chờ thời cơ!

Võ Mị Nương làm sao còn muốn xem phía trên cung yến biểu diễn, hồn của nàng đều bị Tiêu Thục Phi lấy đi. Rõ ràng không có gì để hồn xiêu phách lạc, rõ ràng không có nụ cười động lòng người, rõ ràng cũng không nhìn về phía nàng liếc mắt một cái....

Có lẽ chính bởi vì Tiêu Thục Phi không nhìn về phía nàng liếc mắt một cái, Võ Mị Nương mới sinh khí! Nàng nghĩ đến những lời đó của nàng vào ngày ấy là giả sao! Tiêu Thục Phi, nàng là nữ nhân của Võ Mị Nương ta, nàng phải nhìn ta, nàng phải đối với ta cười động lòng người ! Chứ không phải đối với địch nhân của ta Vương hoàng hậu!

Võ Mị Nương không để ý hoàng thượng gọi , rời tiệc đi thẳng đến chổ Tiêu Thục Phi.

"Thục Phi, Mị Nương có một chuyện muốn nhờ, có thể đi cùng Mị Nương được không ?" Võ Mị Nương mị nhãn như tơ, đến bên cạnh người Tiêu Thục Phi, cánh tay trong lúc vô tình lướt qua eo của nàng, vừa lòng cảm thấy thân thể nàng căng thẳng khẽ run lên.

Vì thế không xem ai ra gì, Võ Mị Nương cùng Tiêu Thục Phi mười ngón đan xen, rời tiệc mà đi.

"Vì cái gì không mặc y phục ta đưa, xấu hổ sao?" Võ Mị Nương nắm chặt tay Tiêu Thục Phi , đem cả người nàng khấu trừ vào trong ngực, còn sợ là chưa đủ!

"Không phải..." Tiêu Thục Phi quay mặt sang chổ khác, Võ nhi nhất định là say rượu, toàn là mùi rượu phả lên mặt của nàng nhột nhạt, môi đỏ mọng của Võ nhi chỉ cách mình một phân, rất gần để chạm lên mặt nàng

"Thế sao không mặc?" Võ Mị Nương dán bên tai Tiêu Thục Phi, nhiệt khí tràn đầy thổi vào cổ nàng. Làn da Tiêu Thục Phi trắn nõn mẫn cảm rần rần liền đỏ lên.

Tiêu Thục Phi đỏ mặt, tâm nhảy dựng, y phục kia Võ nhi mặc phù hợp với thân thể của nàng, giờ phút này không ngờ dán chặt như thế, nàng có thể cảm giác được ngực mềm mại của Võ nhi đè chặt nàng,nàng sắp hít thở không thông.

"Không lạnh sao ?" Tiêu Thục Phi hai mắt mê ly, nhìn thẳng vào mắt Võ nhi, rồi lại bị mị nhãn mê hoặc của nàng làm cho mất phương hướng, không ý thức nhìn lướt qua bộ ngực mềm của Võ nhi ngay trước mắt, góc độ vừa vặn, trước ngực bị chèn ép một đường rãnh ngực liền hiện rõ, sắc mặt Tiêu Thục Phi càng lúc càng nóng. Mà ngay cả thân mình cũng có chút mềm mại vô lực, một bàn tay không có chổ để, chỉ có thể ôm lấy cổ Võ nhi.

Võ Mị Nương xấu hổ đan xen, chính mình tân tân khổ khổ chọn nhân tài thợ khéo thiết kế đều toàn quyền phụ trách, cư nhiên bị Tiêu Thục Phi một câu " Không lạnh sao" làm tiêu tan tất cả? nói đùa gì vậy! Dù có chút lạnh thì sao, nhưng vì muốn xinh đẹp nên phải chấp nhận được chưa!

"Không đẹp hả?" Nàng không tin không hấp dẫn được nữ nhân này, cho dù nàng có đắc đạo cao tăng, nàng cũng muốn làm cho nàng phải hoàn tục ! Võ Mị Nương nàng thích người nào, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ có nàng nghĩ không muốn thì mới không theo đuổi đến cùng!

"Đẹp" thanh âm Tiêu Thục Phi bé đến không thể nghe được, bị Võ nhi gắt gao ôm chặt, lòng của nàng đều phải dâng lên không kiềm được!

"Tiêu....Thục...Phi?" Võ Mị Nương mắt phượng tình thiêu, vươn ngón tay thon dài chạm đến áo của Tiêu Thục Phi. nàng đã sớm muốn nhìn thấy nàng ở dưới lớp áo rồi" Nàng cư nhiên bất vi sở động, rốt cuộc là người tài giỏi nào có thể khiến nàng động tâm đây?"

Tiêu Thục Phi sắp bị lời thổ lộ của Võ nhi hấp dẫn, nàng sắp quên mất lời của Hàn Quốc phu nhân nói Võ nhi thế nào muốn đưa nàng vào chổ chết, Võ nhi như thế nào không dung nạp nàng ? tay Võ nhi giờ phút này chạy ở trên y phục nàng, trêu chọc thần kinh nàng, dẫn dắt tâm nàng thay đổi, bò lên trước ngực nàng, lại dừng bất động, vươn lòng bàn tay rất tròn xoa nắn. Tiêu Thục Phi cả người xụi lơ, nàng cắn chặt răng, không để tiếng động rêи ɾỉ phát ra khỏi miệng

Võ Mị Nương vừa lòng nhếch khóe môi, nàng thích cảm giác chinh phục, nếu Tiêu Thục Phi có thể là nữ nhân ở dưới thân nàng trằn trọc hầu hạ, nên làm những việc nhộn nhạo triền miên!

Thân thể vừa chạm lên thân thể Võ nhi liền không còn là của mình rồi, huống cho lần này nàng lại khıêυ khí©h liên tục, làm sao có thể tiếp tục không động tâm đây! nhẫn nại! chính là Võ nhi! Cách y phục, tay Tiêu Thục Phi nắm chặt lấy bàn tay không an phận của Võ nhi, nàng không nên nhìn nàng với bộ dạng vênh váo hung hăng, hảo như mình là con mồi của nàng, nàng muốn chơi lộng nàng!

Tay Võ Mị Nương còn chưa sờ đủ, Tiêu Thục Phi đã làm cho nàng không thể cử động, Võ Mị Nương hừ lạnh một tiếng:" Nàng phải nhớ kỹ nàng là người của ai! Nàng không được quên, nàng là nữ nhân của Võ Mị Nương ta! Nàng chỉ có thể đối với ta cười, đối với ta khóc! Nàng không được phép cùng Vương hoàng hậu nói chuyện, nàng biết rõ ta cùng Vương hoàng hậu là thế bất lưỡng lập, nàng lại làm bạn cùng nàng ! Tiêu Thục Phi nàng chớ trách ta vô tình!"

Tiêu Thục Phi lòng có ưu tư, vô tình, như thế nào là vô tình ?

Ba búi tóc đen buông xuống, nhưng chỉ là hoài niệm người ấy khi đó hóa thành yêu nghiệt!

"Vô tình, vô tình thế nào" cố gắng nén xuống khoái ý, cố gắng nén xuống thân thể mình thở dài tịch mịch, cố gắng cự tuyệt ôn tồn của Võ nhi, hảo vất vả !

"Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!" Võ Mị Nương siết chặt thân thể mềm mại của Tiêu Thục Phi, hít thở một cỗ hương thơn, miệng vốn là không nói những lời như thế!

Tiêu Thục Phi biết rõ đáp án của Võ nhi sẽ làm nàng tan nát cõi lòng, chính là nàng vẫn bốc đồng hỏi!

Nếu phải chờ nàng đến gϊếŧ ta, khiến nàng mang trên người tội danh mưu hại hậu cung, không bằng chính mình ra tay

Võ nhi, không phải nàng muốn làm hoàng hậu sao? ta sẽ giúp nàng làm hoàng hậu, nếu trong mắt nàng ta là cái gai, ta nhất định sẽ tự động biến mất, không phiền đến nàng !

Như thế nàng hài lòng chưa?

Đúng rồi là ta đưa nàng vào Cảm Nghiệp tự, cho nên nàng không thể không ủy thân cho Cao Dương công chúa, nàng đích thị là rất hận ta, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta! nếu không thể làm nàng yêu, nàng hãy hận ta đi!

Hận, cũng là một loại phương thức ghi nhớ!

Võ nhi, không thể được nàng yêu, ta chỉ có thể làm nàng hận để thay thế! Nếu trong tương lai nàng còn có thể nhớ đến ta, cho dù là hận, ta cũng cam tâm tình nguyện!

"Buông ra!" Tiêu Thục Phi thở dài một tiếng, nàng không thể tiếp tục bình yên trong ngực của nàng. đó là giả dối, là thủ đoạn Võ nhi trả thù nàng! Nàng không cần phải tiếp tục tham luyến loại ôn nhu này, không cần !

"Nếu ta không buông ra thì sao ?" Võ Mị Nương giữ chặt Tiêu Thục Phi, nữ nhân này cư nhiên chống đối nàng !

Tiêu Thục Phi nhìn Võ nhi vô lại đùa giỡn, lông mày của nàng, mắt của nàng, đều muốn ghi lại tất cả hình dáng của nàng, đáng tiếc đã không còn có thể. Võ nhi bất quá là lợi dụng nàng! Nàng đúng là điên rồi, mà ngay cả đôi môi trào phúng của Võ nhi, bản thân còn muốn nhấm nháp còn muốn vuốt ve, còn muốn giữ lấy! Trong mắt của nàng tràn đầy khinh miệt cùng khinh thường, nàng không nên bị Võ nhi khinh miệt coi thường ! Cho dù đến cuối cùng, nàng cũng muốn lưu lại cho Võ nhi một hình bóng hoàn mỹ! Chắc chắn sau này, Võ nhi con cháu đầy đàn, ngẫu nhiên nhớ đến trong Đại Minh cung có một nơi ngọn đèn dầu le lói còn một người đối với nàng thản nhiên cười, ngão nghễ rời đi!

Khẩu khí của Tiêu Thục Phi rõ ràng chính là nghi vấn, Võ Mị Nương nghe được lòng đau như cắt

"A Võ, tiểu công chúa không phải hoàng hậu gϊếŧ đúng không ? tiểu công chúa là A Võ gϊếŧ chết đúng không ?"

Võ Mị Nương yên lặng cười, nàng rốt cuộc nghe được có người chất vấn nàng, cũng chính là người nàng để ý Tiêu Thục Phi.

"Đúng thì sao, không đúng thì sao, chỉ cần hoàng thượng nghĩ là hoàng hậu gϊếŧ chết là được rồi"

"Đúng thì sao, không đúng thì sao, chỉ cần hoàng thượng nghĩ là hoàng hậu gϊếŧ chết là được rồi"

"Đúng thì sao, không đúng thì sao, chỉ cần hoàng thượng nghĩ là hoàng hậu gϊếŧ chết là được rồi"

Võ nhi trong lời nói nhắc nhở Tiêu Thục Phi, nàng đẩy Tiêu Thục Phi ra, cuối cùng nhìn thoáng quá ánh mắt sửng sốt của nàng, có lẽ đây cũng là lần cuối, nàng phải tỉ mỉ nhìn thật kỹ

Tiêu Thục Phi thoáng sửa sang lại y phục một chút, vén lên máy tóc dài thả trước ngực vừa bị Võ nhi đùa giỡn, đứng chắp tay. Nếu có thể dùng thời gian cả đời để ghi nhớ khuôn mặt của Võ nhi, có phải hay không các nàng liền không phân khai, có phải hay không các nàng sẽ không cần đối mặt với tinh phong huyết vũ này nữa?

Võ nhi ngay cả tiểu công chúa nàng còn....

Huống hồ làm sao Tiêu Thục Phi ta có thể....

Trong cung Đại Minh hoan thanh tiếu ngữ một phương, Tiêu Thục Phi cùng Võ Mị Nương lại chỉ nhìn nhau không nói lời nào.

Trong đêm đen, xa xa đột nhiên vang lên một hai tiếng nổ lớn, pháo hoa đầy trời được bắn lên từ phía đường chân trời, lướt qua một tia, hai tia phát ra vô số tia màu sắc hoa mỹ, rơi vào trong đếm tối

Hai người bất vi sở động, trong mắt các nàng chỉ còn nhau.

Lúc này nói nhiều một câu, nói ít một câu, cuộc đời các nàng có phải sẽ cải biến hay không.

Đáng tiếc thiên ngôn vạn ngữ, giấu xuống tận đáy lòng, không thể nói ra!

Tiêu Thục Phi đột nhiên xoay người, khẽ đi hai bước, Võ Mị Nương vươn tay muốn giữ nàng lại, thế nhưng người rời khỏi đột nhiên dừng lại

"Võ nhi, chào tạm biệt, hẹn gặp lại sau"

Tiêu Thục Phi không quay đầu lại, chỉ ngừng một chút, Võ nhi cũng không đuổi theo, hy vọng cuối cùng của nàng đã bị gϊếŧ chết. Võ nhi nếu ta quay đầu lại tiếp tục cùng nàng ở dưới pháo hoa ngắm nhìn ánh sáng. Nàng tất nhiên làm cho pháo hoa đầy trời kia thất sắc