Tiêu Thục Phi ngơ ngác nhìn bóng lưng Võ nhi, mọi người đã rời đi hết, mà ngày cả sứ thanh hoa rơi đầy sân cũng đã bị quét sạch sẽ. Dấu vết Võ nhi đến đều bị mang đi, trong phòng chỉ còn lại mùi hương Vương hoàng hậu nồng trang dày đặc, hòa tan mùi hương độc nhất trên người Võ nhi. Võ nhi thật sự đã đến sao?
Nàng buồn bã cười, Võ nhi hiểu lầm nàng, làm sao bây giờ ?
Tiêu Thục Phi bất giác vuốt ve lớp nệm Võ nhi vừa ngồi, mười ngón tay nhẹ nhàng chạm đến hơi ấm còn lưu lại, yêu thương tả lại hình dáng trong không khí. Chỉ có lúc Võ nhi rời đi, nàng mới dám bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Nàng như thế lại không hiểu chuyện của mình, vì sao !
Một buổi sáng được chọn ở bên cạnh quân vương, được thiên tử vinh quang sủng ái.
Nàng lại chưa từng vui vẻ, chỉ cảm thấy cả ngày lẫn đêm, con đường phía trước dài đằng đẳng, độc thân bước trong đêm tối. Nếu là chưa bao giờ nhìn thấy ánh đèn thong thả của buổi hoàng hôn, nếu là nàng chưa bao giờ hiếu kỳ sử dụng thử,nếu là nàng không bị hấp dẫn bởi thanh âm triền miên kia, chưa từng biết trong cuộc sống cũng có lúc ai đó sẽ rơi vào trái tim của nàng.
Cũng có thể an bình ở ngôi vị Thục Phi, sinh ra hoàng tử công chúa, hưởng vinh hoa phú quý, vạn người tôn sùng.
Cứ như thế, hết một đời.
Đáng tiếc nàng bị mê hoặc, nàng đã yêu Võ nhi cũng là một nữ tử như nàng...
Từ đó, ngày đêm dày vò, tâm đều lo lắng, chuyện tình gian nan!
Võ nhi....
Tiêu Thục Phi nâng lên khóe môi, trong miệng thì thào khe khẽ, nói ra hàng vạn hàng nghìn nhu tình.
Võ nhi nói nàng là nữ nhân xấu xa, Võ nhi chán ghét nàng...
Lòng nàng liền như sứ thanh hoa vừa rơi xuống đất, rốt cuộc không thể chữa lành!
Tiêu Thục Phi bưng chén trà Võ nhi vừa dùng qua, quý trọng vuốt ve, Võ nhi vừa mới cầm chổ này của chén trà, khóe môi châm chọc, phán quyết người trong nhà.
Từng cách khăn lụa khẽ vuốt ve hình môi hấp dẫn của nàng còn khắc trên trà cụ, tựa hồ hơi thở Võ nhi ấm áp còn lưu lại chổ này....
Trong không khí nàng vẽ lên một vòng tròn, miêu tả hình dáng đôi môi diễm lệ, Nếu như là màu môi ở trên môi mình thì như thế nào ? Tiêu Thục Phi chỉ hơi mường tượng một chút , thân thể ngay lập tức mền nhũn.
Chỉ ngây ngốc nhìn non sông muôn vạn hình dạng cũng chỉ có một màu, cũng chỉ có màu sắc này trong mắt mình. Đầu ngón tay vô thức bắt đầu vuốt ve đường môi của mình, Tiêu Thục Phi ấn môi lên chén trà, trên mặt hiện lên mảnh mây rặng đỏ, ngượng ngùng nhắm chặt đôi mắt như thu thủy, tim đập như hưu chạy. hướng về dấu môi son lạnh như băng, thật lâu không muốn rời ra.
"Võ nhi...."
Tình cảm thâm sâu vô cùng, trong miệng tràn ra thanh âm mềm mại, cũng chỉ có người mang tên này mới làm nàng yêu khắc cốt ghi tâm....
Tiêu Thục Phi say sưa mím chặt, bất giác vương đầu lưỡi nếm lấy dấu son môi đã có chút phai nhạt. Như vậy động tình, tựa hồ đó là ăn môi của Võ nhi.
Động tình mê say rất nhiều, trên môi quả thực nếm được vị son quen thuộc. Đúng là mình thường tô lên môi loại son được chế từ hoa quế!
Thân người mềm mại xụi lơ trên giường êm. Võ nhi nhất định là chưa đi xa, Võ nhi nhất định còn ở trên đường, nàng phải đoạt Võ nhi về, nàng muốn giải thích với nàng! có thể làʍ t̠ìиɦ nhân nhưng tuyệt không thể trở thành địch nhân ! Nàng không thể tưởng tượng có một ngày Võ nhi sẽ đối với mình giống như đã đối với hoàng hậu, nàng sẽ không chịu nổi!
Dưới cơn thịnh nộ, Võ Mị Nương giận quá hóa cười, nàng không biết tại sao mình lại giận, tại sao lại cười!
Nàng vì sao có thể nói ra lời muốn Tiêu Thục Phi trở thành nữ nhân của nàng ! Nàng muốn Tiêu Thục Phi làm cái gì đó!
Chẳng lẽ nàng muốn đùa bỡn nàng giống như Cao Dương công chúa ở Cảm Nghiệp tự đùa bỡn mình? Có phải là đùa bỡn nữ nhân cao quý sẽ nhận được kɧoáı ©ảʍ khác. Có lẽ, Cao Dương công chúa vì thế chìm đắm trong đó, Tiêu Thục Phi, nên làm nữ nhân của nàng thôi. Cũng là biến cuộc sống trong hậu cung tịch mịch nhàm chán có thêm mới mẻ kí©h thí©ɧ.
Võ Mị Nương chưa từng có như vậy mong muốn không muốn gặp lại người đó, nàng hối hận tại sao muốn chạy đến đây! Bởi vì nơi này là nơi lần đầu tiên Tiêu Thục Phi gọi nàng là "Võ nhi" sao? Nàng chán ghét cái cách nói này, bất quá làm cho nàng nhớ lại chuyện cũ cùng người nàng căm ghét
Công chúa được Thái Tông hoàng đế sủng ái nhất, khiến cho Võ Mị Nương không tiếc ủy thân cho nàng chỉ vì muốn quay trở lại Đại Minh cung! Nàng không cần ngày ngày sống như hoa ở Cảm Nghiệp tự kết thúc cuộc đời, Võ Mị Nương cũng không phải người cam tâm ở Cảm Nghiệp tự! Nàng phải làm hoàng hậu, nàng phải có địa vị hoàng hậu quyền thế nhất!
Tất cả đều là lỗi của người đàn bà kia! Tiêu Thục Phi ta hận ngươi ! Ta muốn ngươi cả đời này sống dưới bóng ma của ta, ta muốn ngươi trọn đời không thoát thân được! Đây cũng là cái giá ngươi nên nhận!
"Võ Mị Nương, thấy bổn cũng không hành lễ sao?" Cao Dương công chúa không ngớt cười, dùng ánh mắt trêu chọc khıêυ khí©h ám chỉ nàng nhìn Võ Mị Nương.
Võ Mị Nương trong lòng đau xót, nhìn thấy Cao Dương sẽ làm nàng nhớ đến ở Cảm Nghiệp Tự cả ngày lẫn đêm, nàng nghĩ nàng đã quên, nàng nghĩ đến hiện giờ nàng đã là Chiêu Nghi, sắp trở thành hoàng hậu, nàng đã không còn là tiểu ni cô hô khóc trên giường công chúa.
"Tham kiến công chúa" cúi đầu hành lễ, đại khái chỉ khi nhìn nữ nhân này mới có tư thái kia
"Đứng lên đi, trước kia cũng không thấy ngươi nghe lời quá như vậy" Cao Dương công chúa mắt phượng liếc nhìn, trêu chọc cái cằm khiêu gợi của Võ Mị Nương
"Sớm biết rằng ngươi sinh ra xinh đẹp, vài năm không gặp, hiện giờ mặc hoa phục, càng toát ra vẻ yêu nghiệt. bổn cung rất thích thú"
Đầu ngón tay ấm nóng mang theo hỏa dục vẽ quanh hình dáng cái cằm của Võ Mị Nương. khó khăn đi vào đôi môi như cánh hoa của nàng, nơi đó tựa hồ còn lưu lại cảm giác mềm mại của Tiêu Thục Phi, nàng không muốn bị người khác đυ.ng chạm, đặc biệt là Cao Dương công chúa! Võ Mị Nương bắt đầu hoài niệm hơi ấm ngón tay của Tiêu Thục Phi rồi, nàng nghĩ muốn nàng....
Ngón tay chủ tử ngừng ở ngay giữa môi nàng, Cao Dương công chúa mười phần hứng thú quét sạch khí thế của Võ Mị Nương, Võ Mị Nương cắn răng, ngậm ngón tay ngọc.
Rất nhiều hoảng hốt không cam lòng, Võ Mị Nương bi thương trỗi dậy, nếu là muốn hoàn toàn quên đi mối nhục ở Cam Nghiệp tự, nữ nhân trước mắt này chính là trở ngại lớn nhất! Chỉ cần thấy nàng, nghe được tin tức của nàng, nàng liền không thế quên!
Nàng phải làm thế nào mới xóa sạch khuất nhục này, cũng chỉ có người chết mới sẽ không làm điều gì không hay, sẽ không được nhắc đến !
Cao Dương công chúa rốt cuộc vừa lòng rút ngón tay ra, lấy khăn tay lau khô sạch sẽ rồi ném xuống đất, Võ Mị Nương theo bản năng nhặt lấy. Nàng thấy bóng lưng Tiêu Thục Phi, mắt thấy nàng buồn bã cười, xoay người lảo đảo, nàng nhìn thấy gì, nàng trông thấy gì! Võ Mị Nương muốn chạy đến giải thích, nàng cùng Cao Dương công chúa không có gì, mà tại sao mình lại phải giải thích ? Mình với Tiêu Thục Phi cũng không có quan hệ gì hết!
Nhục nhã nhiều lời khó nói...Võ Mị Nương chỉ ghi ở trong lòng, ghi hận trong lòng.
Cao Dương công chúa, lần này ngươi vũ nhục Mị Nương, sau này nhất định sẽ hoàn trả ngươi gấp mười gấp trăm lần!
Trong cung Chiêu Nghi, Võ Mị Nương thần sắc tức giận, bản thân không cần giả tạo, nàng đã giả tạo quá lâu. Hàn Quốc phu nhân, Ngụy Quốc phu nhân cười như xuân phong, tựa hồ căn bản không để ý đến tức giận của nàng.
Là nàng dung túng các nàng, nàng không cần phải đạt nhiều phong thưởng nữa. Nàng hiện tại duy nhất chỉ muốn ngôi vị hoàng hậu. Về phần Hàn Quốc phu nhân, Ngụy Quốc phu nhân, cũng chỉ là nàng muốn xây dựng thế lực thôi.
Chính là ai lại biết được lòng muông dạ thú, cho dù là mẫu tử, phụ tử cũng là tai bay vạ gió tự đến, quyền lợi cùng du͙© vọиɠ chính là đầu sỏ gây nên, Một khi đã nếm qua hương vị chúng tâm phủng nguyệt, liền không chịu được bị người quên lãng
Có mới nới cũ, chó săn nấu thỏ tử hồ bi, Hàn Quốc phu nhân cũng biết rõ đạo lý này. Nàng biết dã tâm của muội muội nàng có bao nhiêu lớn, hiện tại bất qua nàng cũng chỉ là xây dựng thế lực, một khi nếu nàng đã có một địa vị vững chắc trong cung, người đầu tiên nàng xuống tay chính là các nàng! Dù cho là tỷ muội thân sinh, nàng cũng nhất định sẽ xử lý xong xuôi.
"Đủ rồi, đủ rồi! các ngươi câm miệng !" Võ Mị Nương giận dữ, nàng hiện tại ý nghĩ hỗn loạn, nàng không chịu nổi bộ dạng mấy nàng chuyện trò vui vẻ! Chính mình chịu nhiều đau khổ mới leo lên được vị trí chiêu nghi, vì cái gì các nàng lập tức được phong làm Hàn Quốc phu nhân, Ngụy Quốc phu nhân!
"Mị Nương, muội bị gì vậy?" Hàn Quốc phu nhân cùng Ngụy Quốc phu nhân ngậm miệng lại, lo lắng hỏi
Võ Mị Nương càng nghĩ càng giận, nàng bị phẫn nộ làm cho váng đầu, hiện tại làm chuyện gì cũng không thấy lạ.
"Cút cho ta, đều cút hết cho ta!" Võ Mị Nương hét lớn, toàn bộ trà nóng đều rơi trên người Hàn Quốc phu nhân, Hàn Quốc phu nhân làm sao còn chịu được nhục nhã này, cố gắng nhịn xuống, hất đầu phẫn hận rời đi.
oOo
Trong lòng Hàn Quốc phu nhân không nuốt trôi khẩu khí này, Võ Mị Nương cư nhiên sớm như vậy đã không đợi được sao? Thế nhưng còn không để ý đến tình nghĩa tỷ muội, trước mặt mọi người giội vào nàng một thân trà nóng! Khẩu khí này nàng nuốt không trôi! Võ Mị Nương, ngươi không để ý tình nghĩa tỷ muội, chớ trách ta tiên hạ thủ vi cường!
Sớm ở trong lòng đã có kế hoạch, bèn tìm cách tiến hành, nàng đầu tiên đương nhiên sẽ tìm đến hậu cung từng được quang vinh sủng ái Tiêu Thục Phi. Nàng bị Mị Nương chiếm vinh quang sủng ái, tất nhiên là sẽ ghi hận nàng. Huống chi nàng cũng đã sinh trưởng một nam tử hai nữ tử. Vị thế không giảm, hoàng thượng thường hay đối với nàng nhớ mãi không quên. Hoàng hậu giờ đây không còn có bất cứ chổ nào để lợi dụng, cũng chỉ có Tiêu Thục Phi.
Hàn Quốc phu nhân sớm biết Tiêu Thục Phi thích trà, cố ý tìm trong cung loại trà khó tìm Đại Hồng Bào, lại chọn lấy hai bức tranh chữ quý hiếm, tự mình đưa đến cho Tiêu Thục Phi
"Hàn Quốc phu nhân vì cái gì lại đưa đến đại lễ quý trọng như thế?" Tiêu Thục Phi tất nhiên vừa thấy đều biết vật Hàn Quốc phu nhân đưa tới rất có phân lượng, Thế nhưng, nàng vịn vào lý do gì?
"Chút tấm lòng nho nhỏ, thể hiện sự ngưỡng mộ. Sớm muốn đến trò truyện cùng Thục Phi, nghe đến phong thái của Thục Phi, hôm nay rãnh rỗi mới đến" Hàn Quốc phu nhân nói cười yến yến, nếu nhìn kỹ, quả thật có năm phần giống Võ Mị Nương.
Tiêu Thục Phi lãnh đạm cười, bất vi sở động:" Hàn Quốc phu nhân không ngại cứ nói thẳng, ta không thích người quanh co lòng vòng"
Hàn Quốc phu nhân sóng mắt lưu chuyển: " hảo , bổn phu nhân cũng thích người thẳng thắn, nếu Thục Phi đã nói như thế, ta liền nói thẳng"
"Muội muội kia của ta đoạt sủng ái của hoàng thượng đối với Thục Phi, Thục Phi tất nhiên hận nàng sâu đậm" Hàn Quốc phu nhân bắt đầu thăm dò thử.
Tiêu Thục Phi sắc mặt thay đổi, Hàn Quốc phu nhân lại nghĩ nàng hận đến thấu xương, cảm thấy mừng rỡ.
"Hàn Quốc phu nhân lời này là ý gì?" Hàn Quốc phu nhân thế nhưng muốn gây bất lợi cho Võ nhi sao! Tiêu Thục Phi mẫn tuệ sâu sắc, ngửi được mùi nguy hiểm.
"Tâm tư của bổn phu nhân Thục phi hiểu rõ ràng, nàng giúp ta một tay thế nào ?"
"Hàn Quốc phu nhân xin chỉ giáo?"
"Nếu nàng giúp ta làm hậu, ta nhất định bảo vệ mẫu tử bình an!"