Trong đại minh cung, Võ Chiêu Nghi chủ sự, hoàng hậu cho rằng thùng rỗng kêu to.
Võ Chiêu Ngi soạn một cuốn "Nội Huấn", hoàng thượng sai người in ấn ba vạn bản, mỗi người trong hậu cung đều được phát một quyển. Nếu có thể so với cuốn "Nữ Tắc" do hoàng hậu biên soạn còn lưu hành rộng rãi hơn trong hậu cung.
Võ Mị Nương vì thế đã có cơ hội gặp Tiêu Thục Phi rồi. còn không phải sao, ngày đó Tiêu Thục Phi chạy mất, mình cũng đã mấy tháng không gặp nàng, trong lòng có chút quải niệm. Một tháng này, phán đoán thánh ý, múa bút thành văn, mới được một cuốn "Nội huấn". Đương nhiên là muốn đích thân mang đến đưa cho Tiêu Thục Phi một quyển rồi, bằng không sẽ cô phụ chân tâm trung can của mình.
Bên trong tẩm cung Tiêu Thục Phi, một thiếu phụ xinh đẹp như hoa, lông mày nhíu chặt, quắc mắt nhìn trừng trừng, nếu thư giãn một chút dung nhan đẹp một chút cũng đủ lay động lòng người.
"Muội muội, muội cho bổn cung một phân xử công bằng, cuộc sống này không biết qua đi thế nào" Vương hoàng hậu hai mắt đẫm lệ, nàng cũng chỉ có thể ở chổ Tiêu Thục Phi khóc lóc kể lể. Hiện giờ Phượng Nghi cung của nàng y chang lãnh cung, làm sao còn có người đến thăm hỏi, cũng chỉ có Tiêu Thục Phi bỏ qua chuyện cũ, chịu nghe nàng nói.
"Hoàng hậu, chuyện đã như thế, Võ Chiêu Nghi soạn cuốn "Nội Huấn" hoàng thượng khâm ban, tất nhiên không được chậm trễ" Tiêu Thục Phi chỉ có thể nói lời an ủi, nàng sao lại không lo lắng. Mấy tháng ngắn ngủi, Võ nhi được hoàng thượng cưng chiều vô hạn, cùng với tỷ tỷ của nàng là Hàn Quốc phu nhân, Ngụy Quốc phu nhân. Trong cung Đại Minh, chỉ còn lại bộ tộc Võ thị hoành hành hậu cung.
Võ nhi, đó chẳng phải là điều nàng muốn sao? Nếu là nàng muốn, ta sẽ thành toàn cho nàng.
"Võ Mị Nương nàng chính là thị uy với bổn cung! trong mắt nàng làm sao còn có vị hoàng hậu này nữa! Cũng chỉ có muội muội tình tính không thay đổi!" Vương hoàng hậu lau khô lệ, cắn răng trừng mắt nhìn cuốn nội huấn trước mắt, hận không thể đem cuốn sách này hóa thành tro!
"Ai, tỷ tỷ sao lại khó xử mình như thế. chúng ta an phận thủ thường, nàng cũng sẽ không làm khó chúng ta" Tiêu Thục Phi lấy khăn tay đưa cho Vương hoàng hậu, Võ nhi, rốt cuộc nàng muốn thế nào mới cam tâm? Nếu ngôi vị Thục phi làm nàng e ngại, ta cũng sẽ không làm nữa!
"Bổn cung cũng chỉ có thể đến nơi này cùng muội muội khóc lóc kể lể mọi chuyện, hoàng thượng cũng đã hơn một năm không đến chổ của bổn cung, muội cố ý làm cho Võ Mị Nương vào Cảm Nghiệp tự, bổn cung không nên ngăn trở muội, để nó phá hoại cảm tình tỷ muội chúng ta. Bổn cung càng không nên đem về cái loại mị hoặc đó "
"Loảng xoảng" một tiếng, Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi hoảng sợ thanh âm đánh rơi bình hoa.
Chỉ thấy một thân váy dài hoàng sắc hoa mỹ. phất phơ tuyệt đẹp, từng bước lay động, vinh quang chiếu rọi quanh người, như là từ trong tranh bước đến. Tươi cười xinh đẹp như thế, không phải là Võ Mị Nương thì còn ai!
"Võ nhi..." Tiêu Thục Phi khẩn trương đứng lên, vừa mới cùng hoàng hậu nói chuyện, Võ nhi cũng nghe được nhiều ít. Cố ý để Võ nhi phải đi Cảm Nghiệp tự, bất quá là vì bảo trụ tính mạng của nàng....Võ nhi...có thể hay không hiểu lầm....
"Chính là ngươi, Võ Mị Nương!" Vương hoàng hậu cũng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy Võ Mị Nương phát ra vẻ xinh đẹp dịu dàng, đã hiểu hoàng hậu giờ đã là vật cũ, có thể nào không chói mắt !
"Ngại quá, Thục phi, bản chiêu nghi không cẩn thận, tay trơn một chút, làm vỡ bình hoa của Thục phi. Ngày mai Thục Phi đến cung Chiêu Nghi chọn một cái đi, hoàng thượng ban cho bảo vật ngọc khí cũng như xiêm y đầy ắp phòng, bản chiêu nghi cũng lười tìm kiếm" Võ Mị Nương cười tươi như hoa, đều hướng thẳng đến ánh mắt của Tiêu Thục Phi. hướng thẳng đến khuôn mặt Tiêu Thục Phi.
Nàng hiện tại hận không thể hung hăng đánh một cái tát vào dung nhan xinh đẹp làm cho nàng vừa hận vừa yêu. Vốn tưởng rằng nàng an phận thủ thường, tâm địa thiên lương, lại không biết lúc nàng vẫn còn là tài nhân đã sử dụng ngoan chiêu này. Hai năm Cảm Nghiệp tự, mối nhục Cao Dương công chúa. nguyên lai đều do nữ nhân này ban tặng! tốt lắm, giỏi lắm, Tiêu Thục Phi, Võ Mị Nương ta cho đến bây giờ đều là có ân báo ân, có cừu báo cừu! chớ trách ta lòng dạ độc ác, là nàng bất nhân bất nghĩa muốn đưa ta vào chổ chết trước!
Đúng rồi, nàng từng là phi tử được cưng chiều nhất hậu cung, thì làm sao có thể thanh bạch trong sạch được đúng không ? là Võ Mị Nương lầm tin nàng!
Sắc mặt Tiêu Thục Phi rất khó coi, nàng biết Võ nhi nhất định đã nghe được. Võ nhi, nàng nghe được chỉ là một phần, Võ nhi, hãy để ta giải thích.
"Võ nhi..." Tay nàng không sao chứ....
Lời như vậy, Tiêu Thục Phi chỉ nuốt lại trong bụng, nàng vô pháp nhìn vào ánh mắt phóng hỏa của Võ nhi.
"Ha ha, Võ nhi?" Bản Chiêu nghi cho rằng đối với Tiêu Thục Phi không có thân mật quá như vậy, đâu giống như Tiêu Thục Phi lúc nào cũng đối với ai kia thân mật khăng khít!" Võ Mị Nương nhận ra chiếc khăn trong tay hoàng hậu, nàng chỉ nhìn qua một lần đã nhớ kỹ , Đó là vật của Tiêu Thục Phi, bởi vì trên khăn đều thêu một chữ "Tiêu"! Nàng vẫn còn giữ lại một cái khi Tiêu Thục Phi vì nàng lau mồ hôi, xem ra bất quá tự mình đa tình! Tiêu Thục Phi, rốt cuộc có bao nhiêu tình nhân được nàng tặng tín vật!
"Võ Mị Nương, không cần khinh người quá đáng!" Vương hoàng hậu đứng dậy, đem Tiêu Thục Phi một bên bảo hộ, nàng xem như suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ thân nàng đã như sống trong lãnh cung, cứ tiếp tục bi thảm càng dẫn đến tình cảnh tệ hơn ! Chỉ còn Tiêu Thục Phi tôn trọng nàng một tiếng hoàng hậu, nàng muốn có khí thế ngay lập tức đã có! Không thể để cho nàng bị Võ Mị Nương tiểu nhân đắc thế!
Vương hoàng hậu dùng thân mình bảo vệ Tiêu Thục Phi khiến mắt Võ Mị Nương cực kỳ đau nhói, nàng oán hận lãnh cười rộ lên.
"Hoàng hậu! bản chiêu nghi chỉ đến ban thưởng ngươi một cuốn "Nội Huấn" Trở về chép lại một trăm lần, truyền tay nhau đọc trong cung Phượng Nghi" Võ Mị Nương thản nhiên cười, lấy ra một quyển thϊếp vàng "Nội huấn", tiến lên vài bước, ném thật mạnh cho hoàng hậu
Vương hoàng hậu giật mình kinh sợ, bản thân Võ Mị Nương biết mình bất quá chỉ là một chiêu nghi, cũng dám vênh mặt hất hàm sai khiến như thế, bổn cung bây giờ vẫn còn là hoàng hậu!
"Võ Mị Nương, thánh chỉ đâu, ở đâu!" Vương hoàng hậu đắc thắng cười, Võ Mị Nương giả truyền thánh chỉ, tội khó tránh khỏi!
Võ Mị Nương hừ lạnh một tiếng, từ miệng thích hợp nói ra hai chữ:" khẩu dụ"
Võ Mị Nương không để ý đến Vương hoàng hậu trợn mắt há mồm, chỉ tùy ý ngồi xuống chổ Tiêu Thục Phi vừa mới ngồi, cầm lấy trà Tiêu Thục Phi vừa mới uống qua, vật phẩm tinh tế.
"Sao hả, hoàng hậu nương nương không tin lời của bản chiêu nghi sao? Nếu không tin, đại khái có thể tự mình đến tìm hoàng thượng truy hỏi. Ai nha, ngại quá, ngươi xem, trí nhớ của ta thật tệ, đã quên mất, chính là lời hoàng thượng nói muốn cả đời này cũng không tái kiến hoàng hậu nương nương"
Vương hoàng hậu bị tức đến nỗi thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, may Tiêu Thục Phi nhanh tay đỡ nàng, từng tiếng khẽ gọi Võ Mị Nương "Chiêu Nghi", hết sức châm chọc mỉa mai! Chính là nàng cảm thấy được, coi như là xong rồi, nàng sai lầm rồi, đây vẫn chỉ là bắt đầu!
"Lời này hoàng hậu nương nương không thể tìm hoàng thượng đối đáp rồi, bởi vì hoàng thượng không muốn gặp lại hoàng hậu nương nương, thánh chỉ nan vi, bản chiêu nghi muốn giúp đỡ chiếu cố hoàng hậu cũng không có cách nào"
Vương hoàng hậu lạnh lùng trừng mắt Võ Mị Nương, hận không thể đem nàng nghiền xương thành tro, muốn sống không được muốn chết không xong
"Ai nha, hoàng hậu nương nương trừng mắt với bản chiêu nghi làm gì ? bản chiêu nghi bất quá cũng chỉ là một chiêu nghi nho nhỏ, sao dám cùng hoàng hậu nương nương so sánh, bản chiêu nghi cũng không dám đi cãi cọ với hoàng thượng, không có khả năng ăn nói. khẩu dụ hoàng thượng, hoàng hậu nương nương trong ba ngày sao chép " Nội huấn" trăm lần, hoàng hậu nương nương sao còn chưa viết!"
Vương hoàng hậu á khẩu không trả lời được phẫn hận cũng thế, không cam lòng thì sao, cũng chỉ có thể ảo não rời đi
Võ Mị Nương không nói được một lời, tẩm cung to như vậy bên trong lại yên lặng đến ngay cả thanh âm một cây kim rơi xuống còn có thể nghe thấy. Nàng đang chờ đợi Tiêu Thục Phi lên tiếng, nàng không tin Tiêu Thục Phi có thể nhịn không nói được lời nào. Ai động trước, người đó liền thua!
Tại đây qua một màn đọ sức, người thua nhất định là nàng, Tiêu Thục Phi! tuyệt sẽ không phải là Võ Mị Nương!
oOo
Tiêu Thục Phi chưa bao giờ nhát gan như thế, nàng cảm thấy được lúc gặp Võ nhi sau này liền không còn là chính mình, ngay cả khi hoàng thượng lần đầu sủng hạnh nàng, nàng cũng không khẩn trương sợ hãi đến như thế.
Võ nhi vì cái gì không nói lời nào, ngồi ở ghế nàng vừa ngồi, uống chén trà đã sớm nguội lạnh. Có phải rồi đây Võ nhi cũng sẽ châm chọc nàng giống như đã châm chọc mỉa mai hoàng hậu?
"Võ nhi..." Tiêu Thục Phi vươn cánh tay hơi cứng đờ, tựa hồ nghĩ sẽ nắm được cái gì, lại chỉ chạm đến một tầng không khí, cuối cùng vô lực thả xuống.
"." Võ Mị Nương hàm răng hơi di chuyển, môi khẽ mở, trong mắt con ngươi đen nhánh một mảnh.
Lông mày Tiêu Thục Phi nhíu lại, gót sen như là mọc rể, không nhúc nhích được, không di chuyển được.
Võ Mị Nương rất có kiên nhẫn, nàng không có nhìn dung nhan dù u buồn khó xử cũng khuynh quốc khuynh thành của Tiêu Thục Phi, nàng sợ nàng mềm lòng. Võ Mị Nương nàng cũng có lúc sợ hãi, thật sự là buồn cười! nàng chỉ nhìn chằm chằm gót sen, từng điểm từng điểm cứng đờ đến trước. Chính mình quả thật là mãnh thú cùng dòng nước lũ rồi, Tiêu Thục Phi thế nhưng lại sợ hãi nàng.
"Ghế dựa của Thục Phi, Mị Nương rất thích, Thục phi nếu không để ý, chi bằng cùng mị nương ngồi chung ghế được không ?"
Tiêu Thục Phi không biết làm sao, rõ ràng là tẩm cung của mình, lại đứng ngồi không yên. Võ nhi, rốt cuộc muốn tra tấn nàng như thế nào ? Nàng giống như là phán quan, tuyên án vận mệnh chúng sinh, mà Tiêu Thục Phi bất quá cũng chỉ là một người nhỏ bé trong hàng vạn hàng nghìn sinh linh!
Đúng rồi, Võ nhi cho dù không phải là bộ dạng như thế. Mình sợ là nguyện ý vì nàng làm bất cứ điều gì.
Võ Mị Nương vươn tay nắm lấy ngón tay ngọc dài và nhỏ của Tiêu Thục Phi, cảm xúc hơi lạnh làm cho toàn thân nàng mềm yếu. Không giống như ngón tay của Cao Dương công chúa, luôn ấm áp mang theo dục cầu, nàng thích tay Tiêu Thục Phi. lần đầu tiên chạm vào liền thích. Nếu đôi tay nàng có thể cho nàng sử dụng , cam vì nàng bối đức nghịch luân, thì thật là tốt
Nàng đều có thể tưởng tượng ra, đôi tay này là như thế nào lướt ở trên người nàng, có thể mang đến cho nàng phệ hồn tiêu cốt, u sầu triền miên. Chỉ cần thử qua một lần, nàng sẽ không thể quên
"Thục phi vừa mới cùng hoàng hậu sở đàm chuyện gì, vì sao Mị Nương vừa đến, các ngươi lại không tiếp tục" Võ Mị Nương khóe môi nhếch lên, con ngươi đen tuyền săm soi ý cười . Giống như vừa mới cắt ngang câu chuyện là nàng vô tình, chỉ nháy mắt tinh thuần hấp dẫn mê hoặc ai.
"Võ nhi..." Tiêu Thục Phi cảm thấy được nàng hiện tại chỉ có thể gọi ra tên của nàng, Võ nhi, nàng dày vò ta, nàng muốn ta làm gì mới phải!
Võ Mị Nương dùng ngón trỏ vuốt ve khóe môi, hơi hơi nghiêng đầu, trâm cài lay động rực rỡ, đảo qua vẻ vừa mới lo lắng, cắn chặt ngón trỏ. bàn tay khác nắm chặt lấy Tiêu Thục Phi . khẽ kéo một cái. Tiêu Thục Phi thuận thế trôi vào ngực nàng, không thể tránh thoát!
"Mỹ nhân trong ngực, ôn hương mềm mại, cổ nhân thật không có lừa ta!" Võ Mị Nương ấm giọng mềm mại, thong thả hít thở.
Chỉ một lời của Võ nhi, Tiêu Thục Phi liền mềm nhũn trong lòng ngực Võ nhi, nàng sao lại cảm thấy mê muội như vậy. Tay Võ nhi nhẹ nhàng chiếm hữu đường môi nàng, dọc theo khóe môi vuốt mở ra, bị nàng chạm đến, da thịt thoáng chốc nổi lên hỏa.
"Một quyển "Nội huấn" thϊếp vàng kia, ta vốn định tặng cho nàng" Võ Mị Nương vừa lòng nhìn khuôn mặt Tiêu Thục Phi có chút đỏ ửng, chính mình chẳng qua chỉ chạm nhẹ nàng, thân thể nàng liền run rẩy. Nàng thích thân thể mẫm cảm, Tiêu Thục Phi lại là nữ nhân cực phẩm, chỉ cho Lý Trì hưởng dụng , thì tiện nghi cho hắn quá.
"Võ nhi, những gì vừa nghe được không phải là sự thật" Tiêu Thục Phi nhịn xuống hàng vạn hàng nghìn tâm loạn, ủy khuất nhìn lên vẻ mặt Võ nhi đã hoàn toàn biến sắc. Là nàng lâu rồi không đến gặp Võ nhi, vì cái gì lần này Võ nhi lại xa lạ như thế. Xa lạ làm cho nàng sợ hãi, cường thế làm nàng hoảng hốt.
"Tiêu Thục Phi, ta nên nói nàng thông minh hay là không thông minh. Ta vốn định làm bộ như không biết, nàng lại còn phải nhắc nhở ta" Võ Mị Nương trào phúng cười, Tiêu Thục Phi, đều là nàng ép ta!
"Võ nhi, nàng..." Bởi vì quá khẩn trương mà môi nhết lên đã nhiễm một tầng huyết sắc, tiên diễm ướŧ áŧ, dụ hoặc người nhìn muốn âu yếm
Võ Mị Nương thích bộ dáng này của Tiêu Thục Phi, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng này của nàng, cho nên khi phát hiện tỷ tỷ của mình, cháu gái mình lên giường của Lý Trì, mới cảm thấy thoải mái....vẫn tốt hơn Lý Trì sủng hạnh Tiêu Thục Phi....hắn như vậy liền phân thân vô thuật...Chính là mảnh tâm ý này của nàng sớm đã bị phản bội! Nàng quả thực tự mình chuốc lấy cực khổ!
"Nàng cũng biết ta sống hai năm ở Cảm Nghiệp tự như thế nào không ! thanh đèn chùa cổ, cơm rau dưa cà, cả ngày lẫn đêm chịu đựng người trong lòng quên lãng, vì chờ đợi hoàng thượng đến tìm ta đã tốn biết bao tâm huyết! Nàng có biết ta sống thế nào để qua được năm tháng đó không, nguyên lai chính là nàng, nữ nhân xấu xa này hủy hoại cuộc đời của ta!" Võ Mị Nương một cái xoay người đem Tiêu Thục Phi áp dưới thân, nhìn nàng vô cùng chấn kinh vô hại, nghĩ muốn thương tổn,hung hăng muốn tổn thương nàng!
" Võ nhi, nàng nghe ta giải thích...." Thân thể Tiêu Thục Phi bị Võ nhi siết chặt đến đau, không thể động đậy. Võ nhi, nàng muốn làm gì. Người trong lòng quên lãng, người trong lòng của nàng chính là hoàng thượng. Mà ta vẫn muốn nén chịu coi thường của nàng, nàng từng biết làm sao...
"Giải thích, nàng còn muốn ta cho nàng một cơ hội giải thích ? Tiêu Thục Phi, nàng quá ngây thơ rồi, Võ Mị Nương ta sẽ không cho nàng cơ hội giải thích!" Chỉ vì một lần được sủng ái, không tiếc ủy thân cho một nữ nhân! loại bi ai này, người một bước lên mây như Tiêu Thục Phi sao có thể hiểu được!
"Võ nhi..." Tiêu Thục Phi giãy dụa, nàng ủy khuất vô cùng, Võ nhi làm đau nàng...
Võ Mị Nương cuối cùng không đành lòng, nhìn Tiêu Thục Phi lê hoa đái vũ, nhếch khóe môi: "Làm nữ nhân của ta đi"
Tiêu Thục Phi sửng sốt, nàng nghĩ Võ nhi sẽ vũ nhục nàng, sẽ làm nhục nàng, nhưng không có, Võ nhi ôn nhu nói, làm nữ nhân của ta đi. Nàng không tin nhìn Võ nhi, đáy mắt Võ nhi tràn đầy trêu tức, đúng rồi, ngôn ngữ này của nàng so với vũ nhục thân thể càng tàn nhẫn hơn rất nhiều! Tiêu Thục Phi đẩy Võ nhi ra, nếu là loại tư thái này, không, tuyệt không ! Võ nhi nàng không thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta!
Võ Mị Nương quay người sang chổ khác, sửa sang lại quần áo cho hảo:" hừ, chuyện này nàng há có thể quyết định được, ta chẳng qua hỏi nàng một chút thôi, ý kiến của nàng cũng không có ích gì"