Chương 47: Khi Dễ

Toàn bộ hậu cung nổ cung, tiểu công chúa đã chết, trong khoảng khắc truyền khắp hậu cung.

Có người vui, có ngươi lo, có người không có khả năng quản lý được chuyện sinh tử.

Trong cung chiêu nghi, Lý Trì giận dữ.

Hôm qua còn vừa vui mừng như điên đến thăm ái nữ, như thế nào mới qua một đêm, tiểu công chúa liền hương tiêu ngọc vẫn, chết oan uổng đến thế?

"Các ngươi chăm lo cho tiểu công chúa thế nào ! nhũ mẫu của tiểu công chúa, cung nhân chăm sóc, toàn bộ lôi xuống xử trảm!" Lý Trì ôm Mị nương một bên trấn an, chỉ biết là Mị nương rơi lệ, một bên thịnh nộ quát cung nhân.

"Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ rõ ràng thấy tiểu công chúa ngủ say mới đi nghỉ tạm, ai ngờ ngày hôm sau cửa sổ mở rộng, lửa than đã tắt. Đích thị là lửa than quá vượng, đêm qua còn có hốt khí gió to,đại tuyết không chỉ.."

"Xảo biện! tất cả là xảo biện! Các ngươi lơ là cương vị công tác, lại đem ái nữ của trẫm đông chết tươi, chuyện này truyền đi chẳng phải thành trò cười sao! người đâu, còn chờ gì nữa, kéo xuống toàn bộ xử trảm cho trẫm, tất cả các ngươi đều phải được chôn theo tiểu công chúa!

"Hoàng thượng, không cần" Võ Mị Nương giữ chặt tay hoàng thượng nghẹn ngào."hoàng thượng, tiểu công chúa mạng phúc mỏng, từ nhỏ đã được hoàng thượng vô hạn sủng ái, hoàng hậu nương nương chuyện cũ đã bỏ qua thực thích tiểu công chúa, chỉ sợ là tuổi còn nhỏ đã sớm giảm dương thọ. xin hoàng thượng thay tiểu công chúa tích chút ân đức, làm cho nàng kiếp sau mau chóng đầu thai làm người, sinh ở chúng gia thường dân,"

Lý Trì nước mắt như mưa, thâm tình nhìn Võ Mị Nương:" Mị Nương trẫm thực xin lỗi mẫu tử nàng, trẫm thực vô dụng, ngay cả tiểu công chúa cũng không bảo hộ được"

"Hoàng thượng..."

"Mị Nương vừa nói hoàng hậu có đến xem tiểu công chúa đúng không ?" Lý Trì xoay người trừng mắt nhìn cung nhân quỳ dưới đất," Hôm qua là ai đã đến thăm tiểu công chúa!"

"Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua đầu tiên là hoàng thượng đến xem tiểu công chúa, sau đó là Thục Phi nương nương cùng Nghĩa Dương công chúa, hoàng hậu nương nương là người cuối cùng đến thăm tiểu quận chúa"

"Ái phi..." Lý Trì trầm ngâm nói.

"Hoàng thượng, Thục Phi tỷ tỷ đến xem qua tiểu công chúa liền đi ngay, Mị Nương cũng có đến xem tiểu công chúa, tiểu công chúa còn đối với Mị Nương cười" Võ Mị Nương nức nở, nàng không muốn làm Tiêu Thục Phi bị liên lụy, không muốn!

"Ân, như vậy chính là hoàng hậu rồi! trẫm muốn phế hậu, trẫm sẽ cho Mị Nương cùng công chúa công đạo!" Lý Trì càng nghĩ càng tức giận, tức giận đến phát run, ngày thường hoàng hậu bàn lộng thị phi, tranh giành tình nhân cũng không sao, bây giờ lại làm ra cái việc mất nhân tính thế này, thiên lý nan dung

Võ Mị Nương không nghĩ đến, vừa rồi còn nhắc đến hoàng hậu là dẫn đường cho hoàng thượng truy nguyên nguồn gốc vô tình đạt được ý nguyện của nàng.

"Hoàng thượng, Mị Nương không hiểu, hoàng hậu đón Mị Nương ra khỏi Cảm Nghiệp Tự, đối với Mị Nương vô cùng chiếu cố, hôm qua còn đối với tiểu công chúa yêu thích không buông, làm sao sẽ..."

"Mị Nương, nàng không nên bị mặt ngoài của hoàng hậu mê hoặc, nàng ấy xưa nay lòng dạ hẹp hòi, khó khăn trèo lên nơi thanh nhã, lại không có nơi ra, làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ! ngày thường thích tranh giành tình nhân, bàn lộng thị phi, ở trước mặt trẫm năm lần bảy lượt quở trách Mị Nương không đúng, Mị Nương, nàng quá ngây thơ rồi, còn thay nàng ấy đỡ lời!"

"Hoàng thượng..."

"Trẫm nhất định sẽ cho Mị Nương cùng tiểu công chúa công đạo!"

Lý Trì hầm hừ tiêu sái đi ra, để lại một mình Võ Mị Nương rơi lệ, nàng không dám nhìn đến tinh điêu tế trác của tiểu công chúa, nàng không dám nghĩ đến tiểu công chúa la khóc cả đêm nàng không nghe được..Đúng vậy, nàng nghe được, nàng ở trong mộng nghe được, tuy nhiên nàng chỉ cùng tiểu công chúa ghen tức, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thục Phi không rời.

Tiểu công chúa chết đi là ngoài ý muốn, nàng cớ gì không thể lợi dụng cái ngoài ý muốn này!

Võ Mị Nương không hy vọng xa xôi hoàng thượng sẽ phế hậu,ngôi vị hoàng hậu cũng không thể nói phế là phế, chỉ cần khoảng cách giữa hoàng thượng và hoàng hậu càng lúc càng lớn, nàng liền có cơ hội leo lên ngôi vị hoàng hậu.

Lý Trì quả nhiên như nàng suy tính, ở Phượng Nghi cung nổi giận quát mắng hoàng hậu, sau đó tuyên bố phế hậu, lại bị cựu thần trụ cột Trưởng Tôn Vô Kỵ sống chết can gián, chung quy làm giảm bớt trường phong ba.

Chính là tình cảm đế hậu lung lay sắp đổ, rốt cuộc không thể hồi phục như lúc ban đầu, Lý Trì đối với Võ Mị Nương cảm tình càng sâu nặng. Bởi vậy có thể thấy được, Võ Mị Nương đánh trận cảm tình này, mở màn trận chiến báo trước thắng lợi.

oOo

Tiêu Thục Phi thân ở hậu cung, như thế nào lại không biết được, khi nàng nghe được tin tức tiểu công chúa thân vong, chỉ ôm lấy tiểu Nghĩa Dương rơi lệ không thôi.

Tiểu Nghĩa Dương luôn đòi muốn đến thăm tiểu công chúa, Tiêu Thục Phi bất đắc dĩ, chỉ ôm tiểu Nghĩa Dương trấn an

"Nghĩa Dương, ngày ấy con từng gặp qua tiểu công chúa quá cố. Con thích tiểu công chúa quá cố, nếu nàng còn sống, sau này các con nhất định là hảo tỷ muội. Nếu nàng còn sống, sau này lớn lên, con nhất định sẽ thích nàng

"Mẫu phi..." Tiểu Nghĩa Dương dường như hiểu chuyện, gương mặt trắng nõn phút chốc đều đẫm ướt nước mắt, từ đó đối với bất cứ chuyện gì cũng trở nên đạm mạc.

Hoàng hậu trải qua chuyện này, Phượng Nghi cung biến thành lãnh cung. Hoàng thượng đi ngang mà không vào.

Ai, Võ nhi, nếu là ngày đó ta cùng tiểu Nghĩa Dương là người cuối cùng gặp tiểu công chúa, có thể hay không lần này người hoàng thượng lạnh nhạt chính là ta cùng tiểu Nghĩa Dương. Tiểu công chúa là do hoàng hậu gϊếŧ sao? hoàng hậu tại sao lại làm chuyện ngu xuẩn đến thế. Dù cho là kẻ lòng dạ rắn rết cũng không thể đối với tiểu nhi đẹp đẽ đáng yêu hạ thủ được. Huống chi là hoàng hậu, nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương trong hậu cung, cho dù váng đầu, cũng tuyệt không làm ra sự việc như thế!

Tiêu Thục Phi cõi lòng đầy tâm sự, suy nghĩ mệt mỏi, chậm chạp đi đến tẩm cung Chiêu Nghi. Không biết bao nhiêu lần do dự.

oOo

Võ Mị Nương trùng hợp từ bên ngoài trở về, thấy bóng lưng gầy yếu của Tiêu Thục Phi, , nàng dừng bước. Tiêu Thục Phi ở bên ngoài cửa cung chần chừ bao lâu, nàng liền ở sau lưng nàng bấy nhiêu lâu.

Một canh giờ hay là hai canh giờ ? ánh mắt Võ Mị Nương không rời khỏi thân ảnh Tiêu Thục Phi quá một khắc, nàng sợ chớp mắt, bạch y tiên tử liền vung ống tay áo, hóa thành hằng nga bôn nguyệt.

"Võ nhi?"Tiêu Thục Phi rốt cuộc vẫn không có quyết định, đi qua mà không vào. Lại xoay người phát hiện Võ nhi đang sững sờ nhìn mình, cảm thấy đại loạn. Không biết đã bị nàng nhìn bao lâu.

Võ Mị Nương không nói lời nào, tiến đến nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo của Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi ngẩn ra, Võ Mị Nương đột nhiên cười:" Chỉ có tỷ tỷ nhiều lần chủ động, không để cho Mị Nương chủ động được sao ?"

Võ Mị Nương nắm tay Tiêu Thục Phi, giữ lại trong lòng bàn tay không buông, cùng nàng sóng vai bước vào nội thất, Tiêu Thục Phi lúc này mới thoát ra. Trong lòng bàn tay đã muốn sinh ra một lớp mồ hôi tinh mịn. nàng sợ là Võ nhi đã thấy nàng lui bước do dự thế nào, trăn trở thế nào, bằng không như thế nào lại....Tiêu Thục Phi mơ hồ lo lắng, lúc đến muốn hỏi một chuyện cũng không hỏi, như là đứa nhỏ ăn vụng đường bị đại nhân bắt tại trận, chỉ còn chờ đại nhân xử lý.

"Tỷ tỷ đã lâu không đến, Mị Nương luôn luôn chờ tỷ tỷ" Võ Mị Nương không quay người, nàng chỉ khẽ nhếc khóe môi , nói ra lời không rõ ràng. Ai bảo nàng trước đây đến lay động lòng của nàng, nếu nói là Cao Dương công chúa là do bất đắc dĩ bị bắt buộc thì Tiêu Thục Phi giống như là chiếm lấy nàng bằng bộ dạng yên hỏa, mỗi lần gặp nàng rồi, tổng có thể làm cho đáy lòng nàng nổi lên du͙© vọиɠ không che đậy. Cho nên, nàng muốn cho nàng, muốn cùng nàng ! làm những chuyện nhân gian cấm kỵ!

Tiêu Thục Phi lông mày nhướng lên, lập tức cảm nhận được mùi trần thế, nàng mín môi không nói, bất vi sở động.

"Ha hả, quả thật cung chiêu nghi của Mị Nương so không bằng với cung phồn hoa của Thục Phi tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ nhìn một lần liền chán ngán. Mị Nương không biết vì sao tỷ tỷ bồi hồi đứng trước cửa cung hồi lâu lại không vào" Võ Mị Nương xoay người, đảo đôi mắt đẹp, môi hồng điểm chút anh đào, mặt phấn má đào, không cười diễm quan vô song, cười một cái phong tình vạn chủng.

Chỉ Võ Mị Nương ta nghĩ đến nàng, nhớ kỹ nàng, nàng cũng phải nghĩ đến ta, nhớ kỹ ta, không được quên ta!

"Võ nhi có ý gì ?" Tiêu Thục Phi hơi hơi nghiêng đầu, phấn thần khinh hợp, ngọc trâm lay động, khiến người thương mến, ai còn nhẫn tâm hỏi lại chứ!

Võ Mị Nương hận mình chưa chiến mà bại, vì sao chỉ nhìn nàng một cái, liền bị ý cười trong đáy mắt của nàng mê hoặc, mong muốn hành quân lặng lẽ, chọn lấy cờ hàng !

"Tiêu Thục Phi"

Võ Mị Nương khuynh người, liễm hạ mi nhìn lướt qua, ở bên tai nàng, hơi thở như lan.

Tiêu Thục Phi hồi phục tinh thần cũng quên mất đẩy Võ nhi ra, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, cái tên này, cứ tưởng rằng bất quá chỉ là tên tục, vì sao nói trên môi Võ nhi lại động lòng người như vậy, nhưng lại làm cho nàng tâm viên ý mã, tim đập như hưu chạy, làm cho thân mình không yên.

"Võ Mị Nương?"

Tiêu Thục Phi dung nhan sắc sảo, cứ cho là làm nổi bật lẫn nhau

Gọi một tiếng "Võ Mị Nương" mềm mềm nhũn nhũn, si ngốc triền miên, không giống thanh âm bình thường của Tiêu Thục Phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại giống như viên đá rơi giữa hồ, nhộn nhạo khơi mở muôn vàn gợn sóng.

Võ Mị Nương trọng tâm bất ổn, làm sao dự đoán được đùa giỡn lại bị người đùa giỡn lại! Võ Mị Nương vô cùng thất bại!

Võ Mị Nương cắn răng tức giận, theo bản năng ôm lấy eo Tiêu Thục Phi, nhưng không ngờ vừa lúc Tiêu Thục Phi quay đầu nhìn nàng, mảnh môi đỏ mọng vô ý cố ý lướt qua vành tai của nàng, cánh mũi, rơi xuống góc môi nàng, xa hơn

Xúc cảm ôn nhu chợt lóe lên, dường như thời gian trôi nhanh, Võ Mị Nương còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp nghiền ngẫm liền kết thúc. Tiêu Thục Phi đã cách nàng ba bước. như là tránh né mãnh thú cùng dòng nước lũ. Võ Mị Nương thấy thế, càng nổi lên tâm đùa giỡn!

"Mị Nương không nghĩ là tỷ tỷ lại nhanh nhẹn như vậy, Mị Nương chỉ liếc mắt một cái đã không nhìn thấu tỷ tỷ, tỷ tỷ liền cách Mị Nương ba bước" Võ Mị Nương mười phần thú vị quan sát nàng, rõ ràng bị hôn là mình, phải tránh né, thẹn thùng xấu hổ cũng là chính mình mới đúng!

Tiêu Thục Phi cảm thấy đại loạn, nàng làm sao dự đoán sẽ như thế, trong lòng thích người này là không sai, nhưng cũng không quá nhiều mơ mộng, chỉ muốn bình thường nhìn Võ nhi, trêu chọc nỗi khổ tương tư của mình là được rồi, ai ngờ....

Võ Mị Nương thấy trên mặt Tiêu Thục Phi hiện lên hai mảnh đỏ ửng, mà ngay cả lổ tai lộ ra một góc cũng đã đỏ lên, làm cho người ta nghĩ muốn hung hăng chà đạp. Tiêu Thục Phi thật đúng là mẫn cảm, chính mình chỉ vài ba câu nói đùa nàng, nàng liền như thế. Nếu là năng khinh khẽ cắn chặt thì sao, sẽ là loại tư vị gì ?

Tiêu Thục Phi cắn chặt môi, đầu ngón tay khẽ chạm vào đôi môi, vừa mới chạm đến môi của Võ nhi, như muốn phỏng tay, tâm như nổi trống. Võ Mị Nương bị động tác nàng vô thức, quấy động trong lòng, Tiêu Thục Phi thật là đáng yêu, Võ Mị Nương cố gắng kiềm chế xúc động muốn tiến lên thử xem.

"Võ nhi, ta phải về" Tiêu Thục Phi cũng cảm thấy lời này thật đường đột, chính là giờ phút này tim nàng đập như sấm, mà ngay cả nhìn thẳng Võ nhi cũng không được, sao dám tái dừng một lát. Thấy vẻ xinh đẹp của Võ nhi nảy sinh bất ngờ, sợ là mình nghĩ nhiều vô ích!

"Phải đi sao ? vì cái gì?" Võ Mị Nương không vui, nói còn chưa đến hai câu liền trở về, mà nói sao có thể đi như vậy. Nàng chính là đợi nàng ước chừng cũng đã nửa năm, lần sau tái kiến lại là nửa năm?

"Phải đi, Hoàng thượng đêm nay muốn đến, ta muốn chuẩn bị" Nói cho hết lời này xong, Tiêu Thục Phi thật muốn đâm đầu chết đi, vì cái gì lấy cớ không tốt, không nên nhắc đến hoàng thượng! Quả nhiên lúc nhìn Võ nhi, thấy môi nàng giơ lên ý cười tự giễu, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

"Nga? thì ra là thế, Thục Phi phải chuẩn bị cái gì ?" Võ Mị Nương chẳng biết lúc nào đã đến gần Tiêu Thục Phi, làm cho nàng lui không thể lui, lập tức té ngã trên giường mỹ nhân.

Võ Mị Nương dán ở bên tai nàng "dâng hương, tắm rửa, trang điểm, mặc y phục đẹp, kiểng chân trông tróng?"

Tiêu Thục Phi quay mặt đi chổ khác, Võ nhi, nàng tại sao có thể nói như thế! Chẳng lẽ đây là việc mỗi ngày nàng làm sao !

"Môi này, nhan sắc này, thân thể này, đều là cực phẩm" Võ Mị Nương nói xong ngón tay như là xác định, như có như không nhất nhất lướt qua, chính là không để cho nàng một cái đυ.ng chạm thực sự.

Môi Tiêu Thục Phi bị ngón tay của Võ nhi chạm qua, nàng lập tức cảm thấy hô hấp bắt đầu hỗn loạn. Người nàng mong nhớ ngày đêm chính là ghé trên người của nàng, châm ngòi thổi gió, làm sao tâm nàng có thể không động!

"Cho nên, Mị Nương cảm thấy không cần chuẩn bị gì hết" Võ Mị Nương vừa lòng nhìn Tiêu Thục Phi ở ngón tay nàng kiêu căng đỏ ửng, thở gấp liên tục, lại cười họa quốc ương dân.

"Vẫn là Tiêu Thục Phi có nghĩ ở tại nơi này của Mị Nương chuẩn bị một chút không ?"Võ Mị Nương học bộ dáng hơi nghiêng nghiêng đầu của Tiêu Thục Phi, đôi mắt vô tội nháy nháy, Tiêu Thục Phi chỉ nhìn thoáng quá, liền bị lâm vào đó. Giờ phút này dù cho Võ nhi khiến nàng cởϊ áσ nới dây lưng , mây mưa thất thường nàng cũng sẽ làm theo!

Cởϊ áσ, nới dây lưng,mây mưa thất thường ? Tiêu Thục Phi còn sót lại chút ý thức cảnh báo vang lên, thân thể nàng bắt đầu run rẩy, thân mình Võ nhi đè chặt thân thể của nàng, thở dốc không ra, một tay chặn trước ngực nàng, khóe môi khẽ chạm đến môi nàng, rồi lại không chạm thực sự, khiến cho nàng nảy sinh dày vò!

"Võ nhi, buông ra...." thân mình Tiêu Thục Phi càng giãy dụa càng khô nóng, càng khiến thân mình cùng Võ nhi thϊếp hợp chặt chẽ. Chỉ vừa động, ngọc thể cọ xát không ngừng, thân thể lại sinh ra cảm giác khác thường, Tiêu Thục Phi rốt cuộc nhận ra sự thật, không dám cử động nữa.

Võ Mị Nương vừa lòng cười, Tiêu Thục Phi ngoan ngoãn không tốt sao? vừa rồi còn muốn đi. Không biết mình tưởng niệm nàng như điên sao? Thật sự là nên phạt...

"Thục Phi không phải có chuyện tìm Mị Nương sao ? Vì sao đến rồi lại muốn đi" Võ Mị Nương lờ mờ biết Tiêu Thục Phi đến vì chuyện gì, lại nhịn không được muốn từ miệng nàng nghe lời chất vấn.

Đúng vậy, không ai đến chất vấn nàng cái chết của tiểu công chúa, tất cả mọi người đến dỗ dành nàng. Duy chỉ có Tiêu Thục Phi, như là nhân gian bàn chuyện. Cung Đại Minh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu là người có ý định muốn trốn tránh, sợ là cả đời cũng không thể gặp được. Nàng muốn nghe Tiêu Thục Phi chất vấn nàng,nổi giận quát nàng

Tiêu Thục Phi vành mắt đỏ hoe, bộ dạng phục tùng, mím môi không nói

Võ Mị Nương nhìn thương tiếc, ngón trỏ vẽ trên người nàng, làm cho nàng nhìn vào mình:" Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?"

"Thả ra có được không ?" Tiêu Thục Phi nước mắt lưng tròng, nhưng nàng vẫn như cũ cố nén không rơi nước mắt. Đúng vậy, nàng vốn muốn hỏi chuyện của tiểu công chúa, tiểu công chúa tuyệt đối không phải do hoàng hậu gϊếŧ! công chúa nhỏ như vậy là ai gϊếŧ, Võ nhi, ta làm sao có thể mở miệng hỏi nàng!

Ngón trỏ nâng cằm nàng cũng có thể cảm giác được tứ chi nàng căng thẳng, giống như một khi buông lỏng, lệ trong veo sẽ rơi xuống. Lông mi cong vuốt của nàng đã dính chút nước mắt, cánh mũi nóng ẩm, hai tay vì căng thẳng mà nắm chặt hông nàng không thả. Trong lòng Võ Mị Nương thở dài một tiếng, nàng nghĩ sẽ buông tha nàng.

"Ta không thích nhất là lệ của nữ nhân, ta nhất định không chịu nổi lệ của nữ nhân, huống chi nữ nhân cực phẩm này là Tiêu Thục Phi. Nàng đi đi" Võ Mị Nương buông Tiêu Thục Phi ra, đứng dậy rời đi.

Qua một hồi lâu, Tiêu Thục Phi mới ngồi dậy, phức tạp liếc nhìn Võ Mị Nương một cái, sinh lòng ủy khuất vô hạn. Tiêu Thục Phi có chút hối hận, vì sao vừa mới lúc nãy nàng không ôm lấy cổ Võ nhi, mà là ôm eo của nàng? Nếu lâu một chút nữa, có phải Võ nhi sẽ không thả nàng ra?

Võ Mị Nương trơ mắt nhìn Tiêu Thục Phi vội vàng chạy đi, chạy trốn cũng đẹp đến thế....

Vì thế có phải mình khi dễ nàng? bị khi phụ sỉ nhục rồi, vẫn có thể duy trì tao nhã cùng cao quý, thật sự là nữ nhân đáng ghét!