Chương 29: Xuất Giá

Nếu Thượng Quan Uyển Nhi không đến Dịch Đình Cung sẽ không biết tin Nghĩa Dương phải ra khỏi đó, nếu không phải Thiên Hậu cho nàng không cần đi theo bên người hầu hạ, nàng cũng sẽ không mất công đến Dịch Đình Cung.

Tìm không thấy mẫu thân, nàng đi thẳng đến Tử Yên các, đẩy cửa vào liền thấy cung nhân qua lại, vô cùng nhộn nhịp, Thượng Quan Uyển Nhi liền nghĩ đi nhầm chổ. Tử Yên các có bao giờ thấy người qua lại như thế, tựa như có người đang muốn xuất giá

Tựa như có người muốn xuất giá....Thượng Quan Uyển Nhi bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ.....

Ai muốn xuất giá ? Nghĩa Dương hay là Tuyên Thành?

"Mẫu thân, người sao ở chổ này? có chuyện gì sao?" Thượng Quan Uyển Nhi bắt lấy ống tay áo Trịnh thị, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nghĩa Dương chưa bao giờ thích người khác đến viện của nàng, như thế nào hôm nay một đoàn thái giám cung nữ đến đây!

"Uyển Nhi, nói nhỏ chút, hoàng thượng tứ hôn, Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành thật có phúc, không cần ở lại viện lạnh lẽo này" Trịnh thị mặt mày hớn hở, nàng có thể không mừng sao? Không chỉ có Nghĩa Dương có thể rời khỏi đây, nàng cũng có thể theo Nghĩa Dương ly khai.

"Nghĩa Dương, ở đâu?" Thượng Quan Uyển Nhi trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đứng không vững. Nàng không biết Nghĩa Dương xảy ra chuyện gì, trước đó vài ngày còn hảo hảo, đang êm đẹp sao lại tứ hôn? Nàng như thế nào không biết tứ hôn, Chiếu thư của Thiên Hậu tất cả đều do nàng phác thảo!

"Uyển Nhi con không sao chứ, Nghĩa Dương tất nhiên ở trong phòng, hoàng thượng thật sự chưa quên nàng, vừa mới mặc vào giá y đại hồng, nhìn thật đẹp"

Thượng Quan Uyển Nhi làm sao còn nghe được những lời khác của mẫu thân, nàng cho đến bây giờ chưa từng thấy đoạn đường này lại dài đến thế , đi lại trên đường suýt chút nữa bị những cung nhân bận rộn đυ.ng phải. Lòng của nàng rất căng thẳng, không thể nào thả lỏng , nhất định là giả dối, chắc chắn là giả dối rồi, Nghĩa Dương của nàng làm sao có thể lập gia đình ?

"Nghĩa Dương..." Thượng Quan Uyển Nhi không biết Nghĩa Dương có thể nghe thấy hay không, bởi vì chung quanh nhiều người, rất hỗn loạn, nơi này không còn là Tữ Yên Các mà nàng quen thuộc.

Tuy nhiên Nghĩa Dương đương nhiên nghe được, mỗi người đều nói nữ nhân đẹp nhất là khi nàng mặc giá y đại hồng, Thượng Quan Uyển Nhi trước kia không tin, hiện tại rốt cuộc tin.

Giá ý đại hồng làm cho cả người Nghĩa Dương thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, Giá ý rườm rà hoa lệ của công chúa càng làm Nghĩa Dương tăng thêm vài phần khí thế, quả nhiên có khí thế của trưởng công chúa.

Chỉ thấy nàng môi mọng khẽ mở:" Các ngươi lui xuống trước đi"

Cung nhân tay cầm ngọc sơ nói gấp:" Công chúa, không thể trễ giờ"

"Đi ra ngoài" Nghĩa Dương lại nhẹ nhàng nói rõ, không giận tự uy. Tất cả cung nhân đều dừng tay, lui ra ngoài.

"Ngươi đã đến rồi sao? Hôm nay nếu ngươi không đến, Ngày mai tái kiến ta cũng là lúc ta đã trở thành thê tử của người khác" Nghĩa Dương mỉm cười, vẫn như lúc bình thường không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chính là Thượng Quan Uyển Nhi sao lại thấy Nghĩa Dương đang khóc khi mỉn cười?

"Nghĩa Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Thượng Quan Uyển Nhi cố nén bi thống, từng cái tươi cười của Nghĩa Dương đều khiến lòng nàng đau đớn, Bề ngoài xinh đẹp của Nghĩa Dương rốt cuộc che dấu cái gì ? Khi nào thì Nghĩa Dương sẽ đối với mình bớt trêu đùa, là mình muốn cùng nàng kéo lại khoảng cách, vẫn là nàng không muốn cùng mình kéo gần khoảng cách?

" Ngươi sao lại có cái dạng kia, hôm nay là ngày vui của ta cùng Tuyên Thành,chỉ có ngươi đến chúc mừng, Uyển Nhi" Nghĩa Dương hơi hơi nghiêng đầu, trang nhung vô song diễm lệ, là khóc khi cười sao?

"Nàng có biết không ? "Thượng Quan Uyển Nhi bình phục hô hấp, tâm tình phức tạp hỏi.

"Ai?" Nàng đương nhiên không biết, nàng biết thì sao? ai có thể kháng chỉ bất tuân đâu!

"Thái Bình!" Nghiến răng nghiếng lợi, Thượng Quan Uyển Nhi mới có thể phát tiết oán khí trong lòng. Thượng Quan Uyển Nhi biết Nghĩa Dương để ý Thái Bình, không để ý đến Thái Bình...liền không hữu ý hay vô tình nhắc đến Thái Bình. Khi nhắc đến Thái Bình, Nghĩa Dương không giống với ngày thường khóe miệng mang ý cười, trong mắt đều hàm chứa ánh cười ngượng ngùng. Nhiều năm quen biết nhau như vậy, Nghĩa Dương đối với nàng mà nói vừa là bạn vừa là thầy, nàng biết rõ nhất người không hiểu chính mình lại là Nghĩa Dương, dựa vào khứu giác tương đồng, Thượng Quan Uyển Nhi biết Nghĩa Dương đối với Thái Bình rất hiếu kỳ. Tựa như nàng ngày đó tò mò Thiên Hậu vậy.

"Nàng a, ha ha, ai biết được" Nghĩa Dương vừa cười, nở nụ cười sủng nịnh mà chua sót. Không biết vì sao, nghĩ đến Thái Bình, trong lòng nàng có chút co thắt đau đớn. Nàng muốn biết biểu tình Thái Bình hay nàng lập gia đình, lại sợ nàng sẽ thờ ơ.

"Nghĩa Dương, tỷ thích nàng đúng không ? nếu thích nàng như vậy, vì cái gì còn phải lập gia đình!" Thượng Quan Uyển Nhi lắc bờ vai Nghĩa Dương, nàng không tin. nếu thích một người như vậy, tại sao có thể tái giá với người khác ! trong lòng có một người, tại sao có thể tái giá cho người khác!

Nghĩa Dương bắt lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi, bất đắc dĩ nở nụ cườ:" Uyển Nhi, ngươi một chút cũng không thay đổi. Ta bất quá phải lập gia đình, cũng không phải bị gia hình, ngươi làm gì kích động như vậy? Có thể rời lãnh cung biệt viện này, hít thở không khí bên ngoài, ngươi hắn thay ta vui vẻ mới đúng. Mẫu thân của ngươi, ta cũng sẽ mang theo, làm cho nàng rời khỏi Dịch Đình Cung này."

"Nghĩa Dương...." Thượng Quan Uyển Nhi không biết nói cái gì rồi, nàng luôn nghĩ chu đáo như vậy, lúc này còn muốn mẫu thân của mình. Chính mình nợ nàng, cả đời không trả hết

"Uyển Nhi, ngươi cũng biết hoàng mệnh không thể trái, phụ hoàng chỉ cho là cứu chúng ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cũng không có hỏi qua chúng ta có nguyện ý hay không. Nhiều năm như vậy, hắn đều đã quên mất chúng ta, ba ngày trước lại đột nhiên nhớ đến chúng ta" Nghĩa Dương nở nụ cười tự giễu, phụ hoàng chỉ muốn cho các nàng tự do, lại không biết thái tử giả tâm giả ý, có tính toán khác. Nàng chỉ có thể tương kế tựu kế.

"Nghĩa Dương, tỷ cũng không muốn đúng không?" Thượng Quan Uyển Nhi nghẹn ngào, Nghĩa Dương cũng không muốn, đúng hay không ?

" hừ có nữ tử nào lại không muốn gặp mặt ai cả đời. Huống chi ta đến cái tuổi này, thân phận của ta, cuộc đời của ta đều bị chôn vùi ở chổ này." Cùng mẫu thân, vĩnh viễn chôn ở nơi này.

"Chẳng lẽ không có cách nào sao?"Thượng Quan Uyển Nhi sao lại không biết, thánh chỉ làm sao có thể thu về! nàng chính là đau lòng không muốn đối mặt sự thật.

"Uyển Nhi , ngươi biết mà..." Nghĩa Dương vỗ nhẹ lưng Thượng Quan Uyển Nhi, giống như một bậc trưởng lão an ủi nàng, rõ ràng người phải lập gia đình là nàng, kết quả là Nghĩa Dương an ủi Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi hít một hơi sâu nhìn Nghĩa Dương:" Nghĩa Dương ta sẽ không nhìn tỷ xuất giá như vậy, ta sẽ không để cho nàng cái gì cũng không biết!"

Nghĩa Dương nở nụ cười tự giễu, nàng không ngăn cản Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển Nhi đi nói cho nàng biết thì đã sao? Thái Bình biết thì sao? không cải biến được vận mệnh xuất giá của các nàng!

Nàng hiện tại chỉ có thể làm một chuyện, Nghĩa Dương mặc giá y đại hồng, ngăn cấm mọi người lui lại, chỉ để nàng cùng Tuyên Thành ở trong này. Nơi này là của nàng và Tuyên Thành, nàng không cần bất luận kẻ nào quấy rầy.

oOo

Trong cung Đại Minh một mảnh vui mừng khôn xiết, lễ mừng năm mới không khí náo nhiệt, Trong cung xếp đặt cung yến. Thượng Quan Uyển Nhi không biết đi nơi nào. Nàng muốn hỏi Thiên Hậu một chút có phải Thiên Hậu đã hạ thánh chỉ hay không ! náo nhiệt này không có nàng cùng Nghĩa Dương, mọi người vui vẻ, Thượng Quan Uyển Nhi lại muốn khóc.

Hôm nay là ngày Nghĩa Dương xuất giá, cũng là ngày mừng năm mới, Nàng không có cùng mẫu thân đón giao thừa, cũng vô pháp cùng với Thiên Hậu....

Thiên Hậu, nàng hiện giờ đang ở nơi nào!

Không ai để ý đến nàng, Nàng thầm nghĩ đi chất vấn Thái Bình, rốt cuộc có biết hay không hôm nay Nghĩa Dương phải lập gia đình rồi!

Ở phía trên cung yến, Thiên hoàng thiên hậu cử án tề mi, tương kính như tân, hoàng tử công chúa theo địa vị mà ngồi, nói cười yến yến, trong điện ca múa mừng thái bình, đồng nhất với cảnh tượng thanh bình.

Tầm mắt Thái Bình vẫn lo lắng ở trên người mẫu hậu cùng phụ hoàng. Nàng nắm thật chặt chén rượu, phụ hoàng cùng mẫu hậu vô cùng thân thiết, nàng liền uống một hơi cạn chén rượu trút giận. Cũng may phụ hoàng coi như an phận. Vì sao Thượng Quan Uyển Nhi lại không có ở đây? Mẫu hậu thoạt nhìn có hơi tịch mịch, nàng còn phát hiện mẫu hậu cười xoay người. Nhất định là đang tìm kiếm thân ảnh của Thượng Quan Uyển Nhi.

Thái tử đến thật gần Thái Bình. Thái Bình chỉ lo nắm chén rượu mà không đế ý đến hắn. Nguyên là tâm tình tốt bị quấy đến loạn, mắt thấy đại kế đã thành, người lại không biết, hắn như thế nào cũng phải thấy biểu tình của Thái Bình khi đau lòng mới được a! Bằng không hắn khổ tâm tính kế một hồi chẳng phải uổng phí! Lòng hắn tràn đầy ý nghĩ phải hưởng thụ vui sướиɠ chiến thằng, nhất định phải có người phối hợp mới được!

"Thái Bình!" Thái tử tiếp tục hô, hắn rất tức giận, Thái Bình không để cho thái tử này chút mặt mũi

"Lục ca" Thái Bình chỉ qua loa cho có lệ, không có chút tinh thần. con mắt trái hơi giật giật, khiêu tâm nàng loạn ý, cảm giác, như có chuyện không tốt sắp xảy ra.

Thái Bình rùng mình một cái, nàng cảm thấy có người trừng mắt nhìn nàng. ánh mặt lạnh lùng như băng. Bên tai đột nhiên thanh tĩnh, theo hướng lục ca nhìn, không biết hắn lại hướng ai phạm hoa si rồi.

Thái Bình đảo mắt liền nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi lạnh có thể đông chết người, thân thể của nàng lại run rẩy. Thử hỏi nàng đã làm việc gì có lỗi với Thượng Quan Uyển Nhi sao? ở nơi này lại nhìn nàng đầy ghét bỏ. Rõ ràng bị cướp đi mẫu hậu là nàng! Thượng Quan Uyển Nhi muốn đến cáo trạng ác nhân sao?

"Thái Bình!" Thượng Quan Uyển Nhi gọi thẳng tục danh Thái Bình, theo như lúc bắt đầu, nàng đã không có ý định tái xưng hô nàng là công chúa rồi !

"Thượng Quan Uyển Nhi?" Thái Bình xấu hổ cười cười, Thượng Quan Uyển Nhi cũng có khi không để ý sao? Mẫu hậu đều nhìn hướng bên này.

"Ngươi đi theo ta!" Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng bỏ lại một câu, nàng không kịp tìm kiếm thân ảnh Thiên Hậu, phẫn nộ làm cả người nàng lạnh như băng. Nghĩa Dương liền phải xuất giá rồi, Thái Bình còn ở đây có tâm tư uống rượu mua vui!

Võ Chiếu từ rất xa đã thấy thân ảnh Uyển Nhi, đối với nàng vẫy tay vài lần nàng đều không đáp lại. Sau đó nhìn thấy Thái Bình theo nàng đi ra ngoài, trong lòng tư vị nói không nên lời.

"Mị Nương có chuyện gì vui vẻ như vậy ? Mị Nương cười rộ thật là đẹp mắt, đối với trẫm Mị Nương đều đẹp giống như lần đầu gặp gỡ." Lý Trì say khước ôm nàng, bị Võ Chiếu không để lại dấu vết tránh né.

"Hoàng thượng say rồi, thân thể Mị Nương có chút không khỏe, về trước nghỉ ngơi, Để Hiền Nhi bồi hoàng thượng." Võ Chiếu sớm nhìn ra thái tử bộ dạng giống như đang làm đại sự, ước gì cho tất cả mọi người đều biết. Thái tử rốt cuộc còn quá trẻ tuổi, tất cả hỉ nộ ái ố đều hiện trên mặt. Nàng có chút ngạc nhiên, lần trước là vì Uyển Nhi làm cho đứa con ít nói trầm mặc kích động một phen. lần này là bởi vì ai?