Thượng Quan Uyển Nhi ngày nhớ đêm mong chính là giờ phút này đây khi Thiên Hậu từ phía sau ôm hôn nàng,cái cổ lộ ra bên ngoài đều bị Thiên Hậu ngậm lấy trong miệng, hết sức nhu tình. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy mình sắp xụi lơ xuống đất rồi. Trước ngực bị tay Thiên Hậu gắt gao trói buộc, hô hấp không được, Thiên Hậu còn cố tình ở nơi mẫn cảm nhất hưởng thụ hết thương yêu, từng chút từng chút, chưa từng bị như vậy
Môi làm sao kiềm hãm được, nhè nhẹ rêи ɾỉ, trong phòng tràn ngập hơi thở. Thượng Quan Uyển Nhi môi mọng khẽ nhết, ẩn nhẫn, chờ mong, bất mãn....
Đầu lưỡi Võ Chiếu nhẹ nhàng lướt qua vành tai Thượng Quan Uyển Nhi. chổ bị cắn qua tựa hồ càng trở nên đỏ càng nóng hơn, Cảnh đẹp trước mặt khơi gợi nhiệt tình của Võ Chiếu. Cũng sớm đã bị kí©h thí©ɧ điên cuồng, thân thể gắt gao thϊếp hợp với Uyển Nhi, muốn cùng nàng tan ra thành một thể.
Võ Chiếu bị lời nói của thái tử kích động thật lợi hại, chưa từng nghĩ sẽ mãnh liệt muốn ai như vậy. Mà ngay cả Tiêu Thục Phi năm đó, nàng cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Uyển Nhi ở dưới môi nàng từng chút từng chút bắt đầu nở rộ. Nàng nghe thấy tiếng nhạc tuyệt vời Uyển Nhi rên rĩ phát ra, ủng hộ nàng tiếp tục thăm dò.
"Thiên Hậu, Uyển Nhi đau..." Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu rền rỉ. Thiên Hậu vừa cắn trên cổ nàng, rất đau nhưng lại rất mỹ diệu. Chỉ cần là Thiên Hậu đối với nàng, vô luận là đau đớn hay vui vẻ, nàng đều thích.
Võ Chiếu bất giác cắn mạnh, làn da Uyển Nhi vốn trắng nõn đã đỏ lên một mảng lớn, tựa hồ sắp xuất huyết. Càng làm nổi bật vùng da chưa được yêu thương trắng nõn như tuyết. Thượng Quan Uyển Nhi hơi cong thân mình nghênh hợp với Võ Chiếu . Từ góc độ này có thể thấy lưng trần khêu gợi của Uyển Nhi, xinh đẹp vô hận dụ dỗ nàng càng thêm can đảm vuốt ve, càng muốn làm nhiều chuyện thân mật quá phận.
Hiện tại tay ở trước ngực Uyển Nhi đã rời đi, đi đến bầu vai, Võ Chiếu dùng sức kéo y phục ngăn trỡ cảnh xuân vô hạn. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy được trước ngực căng thẳng, lưng thấm lạnh, tầng ngoài của y phục đã bị lui một nửa.
Hai tay vuốt ve lưng cách một tầng y phục, vùi đầu vào chiếc cổ đã trở nên nóng. mùi hương độc nhất vô nhị của Uyển Nhi xông vào mũi. mùi thơm cơ thể thiếu nữ xen lẫn hương vị du͙© vọиɠ càng kí©h thí©ɧ thần kinh của Võ Chiếu
Uyển Nhi, Uyển Nhi đã muốn câu dẫn nàng quá lâu. ai nói nàng không thèm để ý, ai nói nàng vẫn thờ ơ? nàng cũng không phải là thánh nhân, huống chi đã có tiền lệ, thì thế nào có thể ngăn cản được mị lực của Uyển Nhi. Uyển Nhi lại hết sức dụ hoặc nàng, Võ Chiếu thế nào lại không thích, có thể nào không có xúc động!
Chỉ là một lòng không chú ý đến tâm ý Uyển Nhi, vẫn cố nén du͙© vọиɠ đối với Uyển Nhi. Hiện giờ không cần phải...nhịn nữa. Uyển Nhi chính là Uyển Nhi, trừ bỏ Uyển Nhi nàng sẽ không bao giờ thích ai như vậy nữa.
Thế thì điên cuồng một lần thì đã sao?
Uyển Nhi không phải là Tiêu Thục phi thứ hai, nàng sẽ bảo hộ Uyển Nhi hoàn hảo, không cho Uyển Nhi rời khỏi nàng !
"Thiên Hậu, Uyển Nhi, Uyển Nhi...lạnh...." mùa đông ở Cam Lộ Điện vẫn là rất lạnh, mặc y phục bất quá có chút ấm áp hơn, huống chi hiện tại Thượng Quan Uyển Nhi quần áo xốc xếch.
"Uyển Nhi có nghĩ là muốn ta ?" Võ Chiếu mị hoặc hướng Uyển Nhi nói nhỏ, ai có thể chịu được mê hoặc này đâu.
Thượng Quan Uyển Nhi bị Võ Chiếu hôn quá lâu.cơ hồ làn da bên ngoài tất cả đều không thoát khỏi.Nàng cũng không nhịn được muốn ngã xuống đất, chính là nghe xong câu nói kia, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hạ thân nong nóng. Nếu Thiên Hậu không ôm lấy nàng, nàng nhất định là chật vật ngã xuống.
Thượng Quan Uyển Nhi xoay người đầu ngón tay khẽ chạm đến đôi môi hoàn mỹ hấp dẫn của Thiên Hậu
"Tay Uyển Nhi đã rửa sạch" Thượng Quan Uyển Nhi ngây ngốc nở nụ cười, nàng cảm thấy giờ phút này chính mình hạnh phúc cực kỳ. Nàng thích Thiên Hậu đối với nàng bá đạo, nàng thích Thiên Hậu xem nàng là vật tư hữu.
"Uyển Nhi là của ta" Võ Chiếu mở miệng nhe răng cắn lên ngón tay dài nhỏ trắng nõn của Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng biết chính đôi bàn tay này, chính mình thích nhất đôi tay này của Uyển Nhi, nàng chạm nhẹ qua bất kỳ nơi đâu, thì nơi đó phát hỏa. Chính là chủ nhân của đôi bàn tay này vẫn là không biết, mỗi lần hầu hạ nàng thay quần áo tắm rửa chính là lúc vuốt ve ôn nhu lướt qua khiến cơ thể xao động bất an. Lần nào Võ Chiếu cũng nhịn được. Nàng không thể bị Uyển Nhi dụ dỗ, nàng biết nàng cố tình dụ dỗ nàng. Nàng lại có thể nào không thể biết nàng cố ý dụ dỗ. Nàng ở nơi này lấy lòng , nàng không phải là không cần nhu tình.
Hay là vì từng chút từng chút khiến nàng rơi vào tay giặc cả thể xác lẫn tinh thần. Nàng không nói, không có nghĩa nàng không có cảm giác.
Thượng Quan Uyển Nhi cười duyên. xuân tâm nhộn nhạo.
"Uyển Nhi là của Thiên Hậu, " Thượng Quan Uyển Nhi nhón mũi chân, hai tay ôm lấy chiếc cổ bóng loáng của Thiên Hậu, hôn lên môi Thiên Hậu, Đoạt lấy hương thơm từ đôi môi của Thiên Hậu.Đầu lưỡi quấn quanh vành môi Thiên Hậu, ăn son của Thiên Hậu. Thượng Quan Uyển Nhi giống như là đứa nhỏ ăn thế nào cũng không đủ no.Nàng cho rằng đυ.ng chạm như vậy là chưa đủ, cái lưỡi đinh hương tiến vào cõi phúc địa mở rộng của Thiên Hậu. cùng nghênh đón môi của nàng đan lưỡi triền miên không ngớt.
Thượng Quan Uyển Nhi nguyện ý giờ phút này liền biến thành đầm xuân thủy lay động tình cảm Thiên Hậu.
"Thiên Hậu muốn Uyển Nhi đi" Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình không còn là mình, tại sao có thể nói ra những câu như thế. Chỉ là thể xác lẫn tinh thần của nàng đã chờ mong Thiên Hậu quá lâu. Thiên Hậu mỗi lần lướt qua lại dừng , nhân tiện cũng đánh gảy ham muốn tiến thêm một bước của nàng.
Cho đến nay, thể xác và tinh thần đều chịu tra tấn. Thượng Quan Uyển Nhi không có ý định kiềm lại nhẫn nại. Nàng muốn Thiên Hậu, nàng muốn Thiên Hậu muốn nàng. Nàng muốn Thiên Hậu cho nàng sủng ái. thân thể cùng tâm tình đã chuẩn bị xong. Cuộc đời này nàng chỉ thuộc về một người.
Võ Chiếu buông Thượng Quan Uyển Nhi ra, xoay người bước vài bước tựa như nhớ ra chuyện gì, lúc này mới quay đầu:" Uyển Nhi đi theo ta"
Thượng Quan Uyển Nhi sắp bị những lời này làm cho bật khóc, nàng vừa nghĩ đến Thiên Hậu muốn rút lui. Chính mình dùng hết thể xác lẫn tinh thần để nghênh hợp tâm ý của nàng, Thượng Quan Uyển Nhi không dám nghĩ nếu không thể đoán trúng tâm ý của nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng cảm thấy đoạn đường này thật dài như vậy, nàng nhìn khuôn mặt nghiêng của Thiên Hậu, càng phát hiện ra bị Thiên Hậu hấp dẫn. Tại sao có người xinh đẹp như vậy. Thượng Quan Uyển Nhi không biết rốt cuộc năm nay Thiên Hậu bao nhiêu tuổi. nàng thấy rằng tuổi tác hay gì gì đó căn bản là không lưu lại dấu vết trên Thiên Hậu.
Trong lúc đang nhìn Thiên Hậu. Thượng Quan Uyển Nhi sinh ra một chút sợ hãi. Ba năm trước lúc mình vừa đến, Thiên Hậu cũng giống như vậy, ba năm sau Thiên Hậu càng trẻ ra, nếu là mười năm sau, khi mình đã lão , Thiên Hậu có hay không ghét bỏ khóe mắt nàng có nếp nhăn? Thiên Hậu có hay không ghét bỏ nàng mười ngón tay không còn tinh tế? Thiên Hậu có khi nào ghét nàng không còn đủ cân xứng?
Phương hoa dịch thệ, dung nhan dịch lão
Thượng Quan Uyển Nhi đã chìm đắm trong tình yêu, cũng đã quên Thiên Hậu vì cái gì mà lựa chọn nàng, mà không phải là bất cứ người nào. Vì cái gì chọn lựa nàng, có lẽ Thượng Quan Uyển Nhi vẫn không hiểu vì cái gì lại cần nàng. Cho nên Thượng Quan Uyển Nhi sẽ sợ hãi đến lúc mình lão, Thiên Hậu không còn thích mình, sẽ có người khác thay thế mình thành Thượng Quan Uyển Nhi.
Xuyên qua đại điện, vén màn che, đi về phía giường.
Võ Chiếu nắm lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi, hơi hơi dùng lực kéo nàng vào lòng. Đem nàng gắt gao bao vào trong ngực:"Uyển Nhi, nàng chuẩn bị xong chưa?"
"Thiên Hậu, Uyển Nhi đã sớm chuẩn bị xong, Thân thể Uyển Nhi tùy thời vì Thiên Hậu chuẩn bị."
Hai người ngã xuống giường. Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu cởi bỏ y phục trên người. Nàng khẩn cấp muốn được Thiên Hậu vuốt ve yêu thương. cởi đến chỉ còn một tầng áσ ɭóŧ. Thượng Quan Uyển Nhi bắt gặp ánh mắt Thiên Hậu nhìn động tác của nàng, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, không phải là mình quá nóng lòng, chỉ là nếu mình không chủ động trước, nói không chừng Thiên Hậu sẽ trực tiếp ôm nàng ngủ. Đây không phải là chuyện nàng muốn, nàng không chịu nổi Thiên Hậu khơi lên ngọn lửa, chỉ còn chờ đêm dài đằng đẳng đến hết.
Võ Chiếu giữ lại cánh tay của Thượng Quan Uyển Nhi, kỳ thật nàng cũng giống như nàng cũng muốn nàng, chính là nàng muốn nhìn Uyển Nhi chủ động hướng nàng cầu hoan. Nàng muốn nhìn thấy Uyển Nhi chủ động hướng nàng nở rộ thân thể, Uyển Nhi là một đóa hoa nở rộ xinh đẹp, cần dùng toàn tâm toàn ý thưởng thức.
Y phục trên người tùy ý cởi xuống ném qua một bên. Võ Chiếu cởi bỏ trung y trên người Uyển Nhi, cuối cùng cởi hết một tầng trói buộc cơ thể nàng. Sớm biết rằng một khi đã nếm qua mùi vị của nàng thực không xong, cho nên mới chịu đựng. Nhưng nếu không tái động thủ, chỉ sợ Uyển Nhi có thể thuộc về người khác. Uyển Nhi của nàng suýt nữa thuộc về người khác rồi, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!
Thượng Quan Uyển Nhi bị Thiên Hậu cởi ra lớp y phục che đậy cuối cùng, thân thể lập tức phụ thượng Thiên Hậu, cùng thân thể Thiên Hậu chặt chẽ thϊếp hợp không lưu lại bất kỳ khe hở nào, thân thể kịch liệt va chạm, phát ra hồi âm sung sướиɠ. Các nàng đã chờ giờ phút này quá lâu, nơi nào có củi đốt nơi đó có liệt hỏa. ai là củi đốt ai là liệt hỏa? Cần gì như vậy phân chia rõ ràng, các nàng đều muốn thân thể của nhau, các nàng vì một chút động chạm mà vui sướиɠ.
Miệng lưỡi là công cụ tốt nhất, có thể tốc hành đến trái tim của nhau. Võ Chiếu hôn khắp da thịt kích động từng đợt điện lưu. Toàn tâm đều bật khóc vì khoái hoạt, môi Uyển Nhi không nhịn được phát ra rêи ɾỉ.
Hôn lên, giày vò cái cổ đã lâu, Võ Chiếu rất hài lòng ấn ký của mình. Trên cổ Uyển Nhi rõ ràng đã hiện lên dấu hôn, cho thấy đó là dấu hiệu thuộc quyền sở hữu. Trên cổ khẽ cắn nhẹ, chỉ nghe Uyển Nhi tuyệt vời đáp lại, hai tay vuốt ve trước ngực Uyển Nhi mền mại, nắm trong lòng bàn tay dễ dàng , cảm xúc tốt đẹp không ngừng kí©h thí©ɧ nàng. môi rốt cuộc đi đến ngực Uyển Nhi, tươi mát, mền mại , trắng nõn, Võ Chiếu không biết nên hạ môi ở chổ nào là tốt nhất.
Thượng Quan Uyển Nhi khó chịu thấy Thiên Hậu ngẩng người nhìn mình.Thiên Hậu kỳ thật chỉ là muốn thưởng thức một lúc mà thôi, không phải là Uyển Nhi không muốn như thế. Thiên Hậu lâm trận bỏ chạy vô số lần....khiến cho nàng như có bóng ma trong lòng. Vì thế cắn răng hơi hơi dùng lực hai chân ôm lấy trên thân Thiên Hậu. Thiên Hậu quả nhiên vùi đầu trước ngực nàng.
Thân thể chịu từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ bên tai Thượng Quan Uyển Nhi. thân thể bị Thiên Hậu vuốt ve, gặm cắn đau đớn cũng khoái hoạt. Thượng Quan Uyển Nhi cảm nhận được hạ thân càng ngày càng nóng, thân thể càng ngày càng nóng, nhìn Thiên Hậu chui vào ngực nàng đột nhiên nàng muốn khóc, chỉ có nước mắt trong giờ phút này mới là phương thức biểu cảm tốt nhất
Làm sao còn cần đến ngón tay Thiên Hậu, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cần tưởng tượng tự hành như thế là đi rồi. Ngón tay Thiên Hậu thon dài trắng nõn, như thế xuyên qua hoa của nàng, từng bước đi vào nơi tư mật nhất của nàng, nơi này nàng chưa bao giờ cho ai thấy qua, nàng thầm nghĩ nơi này chỉ dành cho Thiên Hậu.
Miệng lưỡi Thiên Hậu rốt cuộc rời khỏi ngực nàng. Thượng Quan Uyển Nhi lơ đãng bị Thiên Hậu mυ"ŧ thỏa thích khắp ngực, nàng chưa từng trải qua bộ ngực tròn căng đến như vậy, cái này còn là của mình sao? Đây cũng là nơi bị Thiên Hậu yêu thương qua, một trận điện lưu lướt qua. Thượng Quan Uyển Nhi cảm nhận thân thể bị Thiên Hậu cọ ra lửa.
"Uyển Nhi nơi này cũng đã chuẩn bị xong" Võ Chiếu liếʍ liếʍ bộ ngực căng tròn của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng thích thân thể Uyển Nhi, ở phía dưới tấm chăn còn nơi chờ nàng yêu thương, tất cả nàng đều thích.
Thượng Quan Uyển Nhi quay mặt đi, trong lòng mặc niệm, Thiên Hậu chổ kia của Uyển Nhi cũng đã chuẩn bị xong.
"Uyển Nhi không hối hận" Võ Chiếu đã không còn có thể chế ngự bản thân. thân thể Uyển Nhi đối với nàng như mời mọc, nơi nghênh hợp với thân thể mình cũng đã nóng lên, đáy mắt bao hàm du͙© vọиɠ, làm sao có thể sinh ra loại yêu nghiệt này!
"Thiên Hậu, Uyển Nhi sớm chuẩn bị xong, Uyển Nhi cả đời chỉ thuộc về Thiên Hậu."
Bụng là nơi hưởng thụ ôn nhu, Thượng Quan Uyển Nhi mị nhãn như tơ xinh đẹp nhìn Thiên Hậu dùng đầu lưỡi lướt qua bụng mình. hạ thân kích khởi một dòng nước ấm, nơi đó đã trở nên khô nóng, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn phải kiên nhẫn chờ.
Không thể để cho Thiên Hậu thấy nàng phóng đãng, phải rụt rè nhẫn nại, Thượng Quan Uyển Nhi đã muốn chuyện này rồi. còn muốn rụt rè, còn muốn nhẫn nại. ngay cả người khác cũng không nghĩ như vậy.
Tay Võ Chiếu xoa đùi Thượng Quan Uyển Nhi, trượt dọc theo chân nàng, cảm thấy mịn màng, bóng loáng, chạm tay có thể đã sớm ướt đẫm . Võ Chiếu muốn rất muốn nếm thử mùi vị của Uyển Nhi, có phải hay không cũng giống như phía trên của nàng mỹ vị ngọt ngào. Hành động vĩnh viễn so với thân thể thành thực rất nhanh, miệng lưỡi đã sớm tham luyến hương vị như có như không kia, nguyên là hương vị ở nơi tư mật nhất của Uyển Nhi.
Tham luyến kia nhè nhẹ thấm ướt dự tính kia, Võ Chiếu cảm thấy miệng lưỡi cũng không đủ dùng, Võ Chiếu hiểu rằng ướt ý kia đã không thoải mãn được nàng. Thân thể Uyển Nhi ngay trước mắt, ngon lành chính là ở đây.
Cỏ thơm um tùm ẩm ướt cả một vườn xuân mầu. Trong mắt Võ Chiếu chỉ còn thấy cảnh đẹp trước mắt mà thôi ! tư thái Uyển Nhi mê hoặc lòng người sau khi thưởng thức, đêm còn rất dài, quan trọng là hiện tại!
Võ Chiếu không buông tha bất kỳ một chút ẩm ướt nào. Đó là hương vị của Uyển Nhi, không thể lãng phí. Đầu lưỡi liếʍ láp, ngay cả đùi gốc cũng không buông tha, chính là ở trên môi mỹ vị ngọt lành, rốt cuộc cũng đến lối vào cam tuyền, đó là nguồn suối cam tuyền. Võ Chiếu cảm thấy được thân thể của chính mình nóng bỏng đến không chịu được, hạ thân dâng lên một trận nhiệt lưu, cảm giác đó cùng với Uyển Nhi là giống nhau.
Đầu lưỡi phát ra một tia ngân tuyến, đặt lên môi thưởng thức vị cam tuyền ngon nhất, chính là tia ngân tuyến này làm sao có thể giải khát được. Võ Chiếu không biết tiếp theo mình sẽ làm cái gì, nàng chỉ không muốn miệt mài theo đuổi, bản năng của nàng nhấn chìm tâm ý.
Thượng Quan Uyển Nhi bất giác kẹp chặt hai chân, không hề muốn cho Thiên Hậu thấy chổ riêng tư của nàng. Thiên Hậu chẳng những nhìn còn ăn nơi đó của nàng xong luôn. Hảo muốn ngăn cản, nhưng thân thể lại thích thú, giống như hết thảy đều viên mãn, thể xác lẫn tình thần hư không hợp lại với nhau. Chính ở cái dạng này đã rất xấu hổ rồi, Thiên Hậu không nên nhìn, Thiên Hậu không nên nhìn....
"Thiên Hậu không cần....xem...nơi đó...." Thượng Quan Uyển Nhi khó khăn nói ra, chính là nghe được, tưởng người này còn muốn du͙© vọиɠ, rõ ràng là muốn dẫn đường.
Võ Chiếu hiển nhiên chỉ nghe được một nửa:" Uyển Nhi ta đang ngắm nhìn"
Võ Chiếu ngậm lấy bụi hoa của Uyển Nhi, đầu lưỡi liếʍ láp, mυ"ŧ thỏa thích hương vị ở nơi tư mật nhất của Uyển Nhi.
"Thiên Hậu...Uyển Nhi...xin người..."
Khó khăn trong lời nói còn ai nghe được, ai còn có thể nghe thấy được ?
Đêm còn rất dài, còn là mùa đông, cách mùa xuân đến ba tháng sao ? Thượng Quan Uyển Nhi không còn nhớ rõ ngày ngày tháng tháng....