Chương 4: Còn cứu được không?

Khi Châu Dã tỉnh lại đã là sáng hai ngày sau, cô chống tay ngồi dậy muốn lấy nước uống. Đột nhiên cảm nhận được gì đó liền lật chăn trên người ra.

Chân phải của cô vẫn quấn bột nhưng… hình như nó không cảm nhận được sức nặng của bột như lúc trước nữa.

Cô sợ là mình vừa mới tỉnh, các cơ quan chức năng vẫn còn chưa hoạt động. Liền giơ tay vỗ nhẹ lên chân mình một cái.

Không có cảm giác.

Cô lại dùng sức vỗ mạnh hơn một cái.

Không có cảm giác.

Châu Dã trong lòng đầy sợ hãi, cô dùng sức véo mạnh vào chân phải của mình. Cái véo tưởng chừng như rất đau lại không hề hấn gì với cô...

Ngưu Phong xách cháo trên tay từ bên ngoài đẩy cửa đi vào trong liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, buông cháo trên tay xuống đất văng tung tóe.

"Tiểu Dã, cậu đang làm gì vậy hả? Mau dừng lại." Cậu chạy thật nhanh đến giữ chặt lấy bàn tay đang dùng dao gọt trái cây trên bàn cứa vào chân phải, m.áu thấm ướt một mảng.

"Vẫn không có cảm giác… vẫn không có cảm giác…" Mắt Châu Dã vốn rất đẹp nhưng bây giờ lại đờ đẫn, như người mất hồn. Miệng liên tục lẩm bẩm câu bản thân không có cảm giác.

"Tiểu Dã, bình tĩnh, bình tĩnh. Ngoan, không được dùng dao…" Cậu vỗ lưng cô, tay cố gắng giữ chặt hai bàn tay đang cầm dao.

"Phong, nhất định là tớ đang nằm mơ. Cậu phải đánh thức tớ dậy, cậu mau đánh thức tớ dậy đi. Cậu đánh đi, đánh mạnh lên. Hay là cần dùng dao, đây, cậu cầm lấy nó đâm tớ đi. Nhanh lên, tớ muốn tỉnh dậy, tớ muốn tỉnh dậy…" Châu Dã nhìn chằm chằm Ngưu Phong ra sức nài nỉ cậu mau đánh thức mình dậy khỏi cơn "ác mộng" này.

"Tiểu Dã…"

Bác sĩ từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào tiêm cho cô một liều thuốc an thần. Chẳng mấy chốc cô lại nằm xuống giường ngủ một giấc. Y tá xử lý vết thương trên đùi cho cô xong liền thu dọn đồ đi ra ngoài.

Ngưu Phong nhìn cô gái nằm trên giường, lòng đầy chua xót. Việc chân cô mất cảm giác cậu đã được nghe bác sĩ nói hôm trước rồi, trong lòng vẫn luôn buồn bực. Đến tận bây giờ khi chứng kiến khoảnh khắc cô mất bình tĩnh, tự làm hại bản thân mình, cậu càng sợ hãi.

"Bác sĩ, thật sự là không còn cách nào sao?" Ngưu Phong kéo cánh tay bác sĩ hỏi.

"Tôi biết một người có thể xem cho cô ấy. Nhưng tôi không chắc người đó đang ở đâu, còn giữ số điện thoại liên lạc đó hay không." Bác sĩ thở dài, tiếc nuối cho một cô gái xinh đẹp.



Đến khi Châu Dã tỉnh lại một lần nữa đã là chiều tối. Lần này cô không còn phản ứng mạnh nữa, mà nằm yên bất động trên giường. Mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

"Tiểu Dã, cậu tỉnh dậy rồi sao? Có muốn ăn gì đó không?" Ngưu Phong túc trực bên giường bệnh, thấy cô như vậy mà sầu não.

***

Khi Mạc Sinh biết được những chuyện vợ và con trai mình làm, đã là một tuần sau rồi.

"Phỉ Thúy, em có biết mình đang làm gì hay không?" Ông lần đầu tiên nghiêm khắc mắng bà.

"Làm gì?" Bà chột dạ, nhưng vẫn không hối cải.

"Làm gì? Em còn hỏi mình đã làm gì. Bao nhiêu năm qua nuông chiều em, không phải là để em làm bậy, không biết nặng nhẹ như vậy. Còn dám đánh người giữa chốn thanh thiên bạch nhật, hướng giáo về phía con dâu. Em đừng tưởng là mình thông minh, làm chuyện gì cũng không ai biết được." Bố Mạc tức giận đến mức đau cả tim, ông thật không ngờ bà lại dám làm ra những chuyện như vậy.

"Em…"

Vừa mới sáng sớm, người của ông đến báo tin rằng Châu Dã đang ở bệnh viện, đến cả Trương Mạn Mạn cũng vậy đã hơn tuần nay rồi. Nghe đầu đuôi câu chuyện mà ông không thể nào tin tưởng nổi.

"Đáng lý ra bốn năm trước tôi không nên bắt ép Mạc Nhẫn kết hôn với Châu Dã, để giờ đây con bé phải chịu khổ cực như vậy." Mạc Sinh cảm thấy tội lỗi khôn nguôi.



Tào Trúc Cơ vừa nhận được tin con gái nhập viện vội vã chạy đến. Nhìn đứa nhỏ số khổ nhà mình mắt vẫn mở nhưng lại nằm yên bất động trên giường bệnh, bà nuốt nước mắt cay đắng.

"Chân của con bé thật sự… không được nữa sao?" Bà lẩm bẩm, nước mắt liên tục trào ra.

Nó được bà sinh ra đã mệnh khổ, chịu bao cay đắng để trưởng thành. Múa ba lê, đôi chân đối với nó giống hệt như mạng sống vậy. Là thứ có thể an ủi nó giữa cuộc đời hàng vạn bất công thay bà. Nhưng giờ đây, ông trời lại cam tâm tước đoạt lấy "mạng sống" của nó, thử hỏi xem, nó làm sao mà sống nổi nữa đây.

Đáng lý ra bà phải ngăn cản không để cô gả đi mới đúng.

***

Ngày Trương Mạn Mạn được Mạc Nhẫn đón xuất viện, cũng là ngày mà về sau anh hối hận không kịp.

[Về nhà một chuyến.] Mạc Sinh chỉ nói với con trai duy nhất bốn chữ qua điện thoại, ngắt máy.

Anh đưa cô ta về nhà, rồi mới lái xe đến nhà chính Mạc gia.

"Ký đi." Bố Mạc ngồi đối diện đẩy đến trước mặt anh một lá đơn trên đó có ghi rõ "đơn ly hôn". Bên chồng điền tên anh, còn bên vợ là Châu Dã.

"Sao thế?" Anh không vội cầm viết ký tên, mà hỏi.

"Bố nhìn đủ rồi, mẹ con bé nhìn cũng đủ rồi. Sớm giải thoát cho nó, sau này không còn liên quan gì nữa." Ngữ điều bình thường, nhưng ánh mắt ông tràn đầy thất vọng.

"Cô ta thế nào?"

"Nó vẫn khỏe, đang đợi hoàn tất thủ tục ly hôn, rồi đi khỏi thành phố này."

"Được thôi." Anh nhún vai cầm bút lên, bàn tay hơi đắn đo nhưng rồi cũng đặt xuống ký tên mình rõ ràng...

Ngồi trên ghế lái, Mạc Nhẫn nhớ lại buổi tối hai hôm trước, khi anh đến bệnh viện thăm cô:

[Người con gái mỏng manh tưởng chừng như gió có thể thổi bay đi bất cứ lúc nào ngồi trên xe lăng đón nhận từng đợt khí lạnh thổi vào, ngắm sao trên trời.

"Anh đến đây làm gì?" Đột nhiên người trên xe lăng xoay đầu nhìn anh, lạnh lùng không chút cảm xúc.

"Đến…"

"Đến xem tôi đã chết thật chưa hả?" Cô châm biếm, hai tay đan lại quan sát anh nói tiếp:

"Hay là thấy tôi còn một chân bình thường, muốn đến đây bẻ luôn một lượt cho đều?"

"Châu Dã, cô không thể nói chuyện với tôi tử tế được sao?" Anh nhíu mày nhìn khuôn mặt đã hóp đi trông thấy.

"Tôi không có nghĩa vụ phải làm vừa lòng ai. Trả lời anh, đã là cho anh mặt mũi." Cô nhếch môi đáp, đối với người tử tế thì cô có thể nói chuyện tử tế nhưng đối với anh, cô chịu mở lời đã là tốt lắm rồi.

"Tôi thật đã xem thường cô rồi, tôi…" Còn chưa nói xong thì bên ngoài đã có người đẩy cửa bước vào.

"Mạc Nhẫn, đến đây làm gì?" Ngưu Phong xách bọc cam vào để lên tủ ngay đầu giường của cô, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn anh.

"Tình nhân của cô?" Nhìn cách cậu đứng chắn phía trước cô, anh đoán vậy.

Bốn chữ được thốt ra từ miệng anh như tát thẳng vào mặt cô một cái đau điếng, Châu Dã nắm chặt nắm đấm cố ngăn lại sự run rẩy của bản thân. Hai chữ "tình nhân" đối với người khác thì rất ổn, nhưng áp nó lên người cô thì là một chuyện rất tồi tệ.

["Mẹ mày ra ngoài d.âm loạn cùng tình nhân, lớn lên mày cũng nhất định sẽ như vậy thôi Châu Dã."

"Tình nhân kia của mẹ mày nghe nói bỏ trốn rồi, bố ruột mày bỏ trốn rồi."

"Châu Dã, gả đi rồi thì cố gắng làm người cho tử tế, đừng có như mẹ mày tình nhân khắp nơi làm mất mặt nhà chồng."

Tình nhân… tình nhân…]

Những tiếng mắng nhiếc lại vang lên bên tai quấy phá cô, một câu tình nhân, hai câu cũng tình nhân.

Châu Dã đưa tay lên bịt chặt lấy hai bên tai mình, hoảng hốt tựa đầu trốn tránh sau lưng Ngưu Phong.

Cậu tức giận khi người hại cô ra nông nổi này lại chạy đến tận cửa buông lời sỉ nhục cô.

"Mạc Nhẫn, anh cút khỏi đây cho tôi." Ngưu Phong gầm lên giận dữ nhìn anh.

"Châu Dã, những thứ hôm nay cô nhận được đều do một tay cô tạo ra. Nếu như cô ngoan ngoãn ở yên như lúc trước thì cô cũng không xảy ra chuyện gì." Anh lại không quan tâm đến lời nói của cậu, mà nhìn chằm chằm "cô vợ" của mình tựa sau lưng cậu.

"Mày còn dám nói ra lời này? Cô ấy đã làm gì sai mà phải bị đối xử như vậy. Một thằng đàn ông dám để tình nhân qua mặt chạy đến hãm hại vợ mình thì lấy đâu tư cách đứng trước mặt cô ấy chỉ tội? Tao xấu hổ thay mày."

"Tôi còn chưa hỏi anh là ai thì đừng có xen vào." Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt luôn miệng mắng chửi mình.

"Phong, thôi đi. Đuổi anh ta đi là được rồi, đừng lằng nhằng nữa. Tớ mệt lắm."

Ngưu Phong còn muốn nói thêm thì bị người phía sau kéo vạt áo, nhẹ giọng ngăn. Mạc Nhẫn từ xa đương nhiên thấy rõ cảnh tượng này, trong lòng không biết là có cảm giác gì.

"Mạc Nhẫn, ngày nào đó cả anh và Trương Mạn Mạn, mẹ anh sẽ phải trả giá." Tất cả những người từng làm hại cô nữa.

"Vậy sao? Tôi rất mong đợi đấy."]

Mạc Nhẫn không ngờ là cô đề nghị ly hôn thật, còn nhanh chóng như vậy. Chợt âm thanh cuộc gọi đến của điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Anh nghe." Biết người gọi là ai, anh liền nghe máy.

[Khi nào anh về nhà với em, em sợ lắm.] Trương Mạn Mạn đầu dây bên kia nức nở.

"Anh đang trên đường về đây, em đừng khóc." Mạc Nhẫn không nghĩ nữa, nhanh chóng cho xe chạy đi.

Chung cư chỗ Trương Mạn Mạn sống thuộc quyền sở hữu của Mạc gia, là chung cư bật nhất thành phố. Từ rất nhiều năm trước cô ta đã được anh đưa đến sống ở đây.

"Anh rốt cuộc cũng về rồi." Khuôn mặt đẫm lệ sau cánh cửa vừa nhìn thấy anh liền lao đến ôm chặt lấy. Cả thân hình mềm mại run rẩy.

"Không sao rồi, chúng ta vào nhà thôi."

Hai người cùng đi vào nhà, ngồi lên ghế. Anh ôm lấy để mặc cô ta tựa vào lòng mình.

"Từ nay Châu Dã sẽ không hãm hại em nữa, em cứ yên tâm ngủ ngon đi." Anh vuốt cánh tay của cô ta trấn an.

"Sao anh biết cô ấy không làm gì em nữa, em sợ lắm." Giọng nói thì là vậy nhưng ánh mắt phía sau lại khác, cô ta nghiến răng tức muốn c.hết. Bản thân bị đánh trước mặt nhiều người, sự nghiệp đi đời cả. Vậy mà con nhỏ kia chỉ bị liệt có một bên chân đã là gì. Còn bà già kia nữa, sao tất cả đều không đúng theo ý của cô ta vậy chứ.

"Anh vừa từ Mạc gia về, đã ký đơn ly hôn rồi. Cô ta sẽ đi khỏi thành phố sớm thôi." Anh nói, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu. Từ hôm thấy cô ở bệnh viện lần cuối đến nay, anh vẫn luôn có cái cảm giác này.

"Ly hôn thật sao?" Trương Mạn Mạn suýt thì nhảy lên vì vui sướиɠ, rốt cuộc vẫn nén lại.

"Ừm."

Nhận được lời khẳng định của anh, cô ta thật đắc ý trong lòng. Suy nghĩ độc ác càng rõ rệt.

Châu Dã, đợi ngày nào đó tao trở thành vợ của anh ấy, phu nhân Mạc gia. Thì ngày đó chính là ngày c.hết của mày.

***