Chương 29: Bị giấu đi rồi

“Anh Quý, tới phiên anh diễn tập rồi á.” Diêu Thừa lon ton chạy ra mở cửa, Quý Minh Nguyệt nhân lúc đó cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Suy cho cùng anh ta cũng là nhân vật của công chúng, để lộ ra quá nhiều hình ảnh tiêu cực sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.

Cửa vừa mở ra, Diêu Thừa sững sờ khi nhìn thấy người đến, sau đó không nói lên lời.

“Quý Minh Nguyệt ở bên trong phải không?” Ngoài cửa, Lục Sâm tay xách túi đồ, ánh mắt lướt qua Diêu Thừa nhìn vào bên trong.

Biết là mình không thể giấu được, Diêu Thừa đành gật đầu thừa nhận.

Quý Minh Nguyệt sau khi nghe thấy tiếng nói phát ra từ ngoài cửa, nhanh chóng bật ra khỏi ghế.

Thấy Lục Sâm muốn vào trong, Quý Minh Nguyệt vội vàng chạy đến muốn đóng cửa lại.

Tiếc là đã quá muộn, Lục Sâm lướt qua Diêu Thừa rồi đi vào, tay đưa ra sau tiện thể đóng cửa lại.

Đáng thương cho Diêu Thừa vừa mới bị Lục Sâm đẩy sang một bên, bây giờ lại còn bị nhốt ở ngoài cửa.

Trước khi mấy lời mắng chửi của Quý Minh Nguyệt bắn ra, Lục Sâm đã bình tĩnh khóa trái cửa từ bên trong.

“Anh làm gì vậy?!” Quý Minh Nguyệt thấy Lục Sâm đi vào, ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.

Anh ta trước đây chưa bao giờ sợ Lục Sâm như vậy. Nhưng kể từ lần trước có lẽ để lại bóng ma tâm lý cho anh ta.

“Em sợ cái gì?” Lục Sâm đi thẳng đến trước mặt Quý Minh Nguyệt, liếc nhìn anh ta rồi lách người qua, tiện tay đặt chiếc túi trên tay lên bàn trang điểm.

“Ai sợ!” Quý Minh Nguyệt lớn tiếng, thể hiện sự điềm tĩnh của chính mình.

“Không sợ là tốt.” Lục Sâm xoay người lại nhìn anh ta cười.

Nụ cười khiến cho đầu óc của Quý Minh Nguyệt trống rỗng.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Quý Minh Nguyệt đã hơi thiếu kiên nhẫn rồi.

“Mang chút đồ cho em.” Lục Sâm chỉ vào cái túi da bò đặt trên bàn trang điểm, “Đều là đồ tốt cả, em dùng được.”

Lục Sâm tựa người vào bàn trang điểm, ánh mắt không chút che giấu nhìn Quý Minh Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt rơi xuống giữa háng anh ta.

Cái nhìn trắng trợn lập tức khiến Quý Minh Nguyệt hoảng sợ, anh ta lấy một chiếc ghế chắn ngay trước người.

“Còn nhìn nữa anh có tin là tôi sẽ đánh anh không?” Quý Minh Nguyệt nhe răng trợn mắt.

Lục Sâm cười trừ, ánh mắt không thay đổi.

“Lần trước tôi đã giúp em rất nhiều, em nên cảm ơn tôi như thế nào đây?”

“Mời tôi một bữa cũng không có gì quá đáng.”

Lục Sâm nói một cách tự tin, như thể một giây sau đã có thể nói ra tên nhà hàng.

“Cảm ơn tôi?” Quý Minh Nguyệt đột nhiên cười nhạt, “Tôi chưa đè lại anh là anh nên cảm tạ trời đất rồi đấy.”

Lục Sâm cau mày không tán thành, sau đó hắn ta không đùa giỡn với Quý Minh Nguyệt nữa.

“Dạo này em không đắc tội ai chứ?”

Lục Sâm cũng tự hỏi làm sao người tốt như Quý Minh Nguyệt có thể bị hạ thuốc được cơ chứ, đã thế các paparazzi còn chụp được ảnh hắn ta ra vào.

Tấm ảnh rất rõ nét, nói không chừng trước đó đã ngồi chờ sẵn ở một vị trí thuận tiện để theo dõi, Lục Sâm tuyệt đối không tin.

Tất nhiên Quý Minh Nguyệt hiểu ý của Lục Sâm.

“Đắc tội người ta.” Quý Minh Nguyệt xoay ghế lại, ngồi khoanh chân.

“Cái vòng này là một vòng danh lợi thực thụ, người tôi đắc tội có ít sao?” Giới giải trí có lưu lượng và tác phẩm là vương đạo, mới có nghĩa là giá trị kinh doanh và vốn liếng, bất kể là ai đứng trên đỉnh kim tự tháp đều sẽ trở thành mục tiêu công kích của công chúng. Đằng sau còn có rất nhiều người đang chờ đợi để hạ gục và dẫm chết anh ta.

Thật ra Lục Sâm bảo Quý Minh Nguyệt cảm ơn hắn ta không phải là không có đạo lý. Quý Minh Nguyệt âm thầm vui mừng trong lòng, may mà người đến đêm đó là Lục Sâm, nếu không thì anh ta đã gặp nguy hiểm rồi. Một mối nguy cơ về quan hệ công chúng là không thể tránh khỏi.

Nếu như Diêu Thừa thực sự tìm một người đến để làm thuốc giải cho anh ta, việc Quý Minh Nguyệt bị buộc tội mại da^ʍ hay chơi quy tắc ngầm là không nói quá.

Anh ta và Lục Sâm không giống nhau, họ đều là những sao nam nổi tiếng hàng đầu làng giải trí. Nhưng dù có ồn ào thế nào thì cũng không bao giờ có những suy đoán ác ý về một cục diện không thể nào cứu vãn.

Phòng làm việc của hai bên cũng đồng loạt lên tiếng, nói là bạn bè đang tụ tập, dập tắt Hotsearch mà dư luận khơi dậy vừa qua.

Ngoài cửa, Diêu Thừa áp tai vào cánh cửa, sợ bên trong có đánh nhau. Một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, trong lòng cậu ta sốt ruột.

“Anh Quý, bên đạo diễn thông báo sắp đến phiên anh diễn tập á.” Diêu Thừa gõ cửa, “Anh Quý.”

Một lúc sau, cửa phòng thay đồ mở ra.

Lục Sâm bước ra ngoài với vẻ mặt bình thường.

Diêu Thừa và hắn ta chào hỏi lẫn nhau rồi lập tức đi vào để kiểm tra tình trạng của Quý Minh Nguyệt.

Quý Minh Nguyệt ngồi trên ghế, trợn mắt nhìn cậu ta bước vào.

“Anh Quý anh không sao chứ ạ?” Diêu Thừa vội vàng hỏi.

Quý Minh Nguyệt không biết nên trả lời như nào, chỉ bảo cậu ta mang cái túi đặt trên bàn trang điểm qua.

Quý Minh Nguyệt thò tay vào trong túi làn mò mấy lần, sau đó lấy ra một hộp thuốc mỡ.

“Mã Ứng Long.” Diêu Thừa đứng một bên xem, nhìn tên trên hộp thuốc tình cờ đọc.

“Anh Quý, anh bị bệnh trĩ à?” Giọng điệu của Diêu Thừa rất ngạc nhiên.

“...” Ban đầu Quý Minh Nguyệt không hiểu tại sao Lục Sâm lại đưa cho anh ta thứ này, bây giờ thì hiểu rồi.

Mã Ứng Long cùng với cái túi da được ném vào trong lòng Diêu Thừa, Quý Minh Nguyệt tức giận đứng bật dậy, “Tặng cậu đó.”

.

[Tiên sinh…] Vu Bội ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy ai đó đang chạm vào cậu, sau khi mở mắt chỉ có Cố Chỉ trong cái nhìn vô thức của cậu.

“Còn chỗ nào cảm thấy mệt không?” Trong lúc hỏi, Cố Chỉ đặt lòng bàn tay mình lên trán Vu Bội để kiểm tra xem cậu có bị sốt không.

Tối qua ít nhiều gì thì đám con cháu của anh vẫn nằm trong cơ thể Vu Bội, mặc dù Cố Chỉ đã cẩn thận làm sạch cho Vu Bội, nhưng khó có thể tránh khỏi một số ít còn sót lại..

May thay Vu Bội không có dấu hiệu sốt.

[Tiên sinh, mấy giờ rồi ạ?] Vu Bội nắm lấy cái tay đang đặt trên trán cậu của Cố Chỉ. Hình như do ngủ quá lâu nên đầu cậu hơi đau.

“Tám giờ.”

Nghe vậy Vu Bội liền quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.

Cả ngày nay Vu Bội đã thực sự ngủ thϊếp đi.

Cố Chỉ đỡ Vu Bội ngồi dậy, lấy sẵn áo khoác ấm ra mặc cho cậu.

[Chúng ta phải ra ngoài ạ?] Vu Bội hơi bối rối, trời tối rồi mà.

“Ừm.” Cố Chỉ đáp lại và bắt đầu tự tay mặc quần áo cho Vu Bội.

Bị Cố Chỉ lật chăn ra, những vết tích trên làn da trắng hồng của Vu Bội không có gì để che giấu.

Cố Chỉ thấy thế nhưng lại rất bình tĩnh. Không như Vu Bội, mặt đỏ tía tai.

Vu Bội được Cố Chỉ bế ra khỏi phòng.

Đi xuống dưới tầng, cậu loáng thoáng nhận thấy có cái gì đó là lạ, quản gia và bảo mẫu thường thấy giờ lại không thấy đâu.

Cố Chỉ ôm cậu, không nói một lời đi cửa sau vòng ra vườn hoa.

Rời khỏi phòng, khí lạnh bắt đầu ồ ập xông đến. Sự chênh lệch về nhiệt độ đột ngột khiến cho Vu Bội co rúm người lại, những ngón chân đi tất của cậu co lại trong không khí lạnh giá. Vu Bội dựa sát vào lòng Cố Chỉ nhằm hấp thu hơi ấm của anh.

Đi bộ một quãng đường dài quanh vườn, Vu Bội nhìn thấy một túp lều sáng đèn.

Lần đầu tiên Vu Bội biết có một nơi như thế này.

Cố Chỉ đẩy cửa đi vào, bên trong bật máy sưởi, không lạnh chút nào.

Nội thất trong phòng tương đối đơn giản, không bày biện nhiều đồ, có vẻ như là nó đã không hoạt động một thời gian dài, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ.

[Chúng ta đến đây làm gì vậy ạ?] Vu Bội nhìn thấy một chiếc giường ở cạnh cửa sổ ở trong phòng, Cố Chỉ hình như muốn đặt cậu lên trên đó.

“Mấy ngày tới, em tạm thời sống ở đây.” Quả thật là Cố Chỉ đặt Vu Bội lên giường, “Nếu cần bất cứ thứ gì có thể nói trực tiếp với quản gia.”

Vu Bội hơi bối rối, không biết tại sao Cố Chỉ lại đột nhiên làm điều này.

Cậu nhìn Cố Chỉ với ánh mắt hoang mang.

Cố Chỉ không thấy sự do dự của Vu Bội, ngón tay sờ vài lần vào chăn để đảm bảo độ dày chăn đủ để giữ ấm.

Căn phòng này là Cố Chỉ tạm thời bố trí để quản gia dọn dẹp, đó là căn phòng hẻo lánh và ẩn khuất nhất ở nhà họ Cố. Do nhiều năm không ở nên nó không thoải mái và chu đáo như phòng ngủ của Cố Chỉ.

“Lát nữa bảo mẫu sẽ mang bữa tối đến, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.” Cố Chỉ cởϊ áσ khoác dày bên ngoài giúp cậu, “Nếu không thoải mái thì dùng cái này.”

Cố Chỉ đưa cho Vu Bội một chiếc điện thoại di động, số liên lạc đầu tiên trong điện thoại là anh.

Vu Bội không phản hồi gì, Cố Chỉ nghĩ rằng do tinh thần cậu không được tốt nên cũng chẳng để trong lòng.

Sau khi giải thích được đôi câu, Cố Chỉ rời đi.

Cố Ninh được anh đưa đến bãi cỏ đốt pháo hoa với quản gia, nếu Cố Chỉ không đến đó thì Cố Ninh sẽ làm loạn lên.

Không có ai khác ngoài quản gia trong nhà họ Cố biết về sự tồn tại của Vu Bội, Cố Chỉ cũng không muốn cho ai biết, người biết càng ít càng tốt. Điều đó không chỉ tốt cho Vu Bội mà còn tốt cho anh.

Có thể giải quyết nhiều rắc rối không cần thiết.