Chương 28: Tiên sinh đích thân bôi thuốc

Lúc Vu Bội đang nằm chổng mông trên giường giống như chú đà điểu đang cố lừa mình dối người vậy. Cậu vùi đầu vào chăn, dường như làm như vậy là Cố Chỉ sẽ không nhìn thấy cậu.Cố Chỉ đeo găng tay tiệt trùng, lấy từ trong hộp thuốc ra một tuýp thuốc bôi ngoài da thoa lên cho Vu Bội.

Khi chạm vào vết thương, Vu Bội vẫn thở hổn hển vì đau, cậu cắn chặt răng kìm nước mắt lại.

Cố Chỉ thấy cơ thể cậu run lên, lúc sau động tác tay cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chỗ cần bôi cũng đã được xử lý kĩ càng, Vu Bội cảm thấy nơi phía sau mát mát, cảm giác đau như xé rách ra cũng được giảm bớt.

Cố Chỉ tháo găng tay, tiện tay giúp cậu mặc quần vào.

“Cảm thấy không thoải mái thì có thể nằm xuống.” Cố Chỉ giúp Vu Bội xoay người lại.

Được Cố Chỉ dạy dỗ lâu rồi, lại được đối xử rất chân thành, nhưng Vu Bội vẫn xấu hổ mà đỏ mặt.

“Thiếu gia.” Lúc này, quản gia đột nhiên gõ cửa.

Cố Chỉ kéo chăn lên cho Vu Bội rồi ra mở cửa.

Nhìn quản gia ngập ngừng do dự, Cố Chỉ đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

“Phu nhân và tiểu thư tới rồi, họ đang ở dưới lầu.”

Quản gia hơi khó xử, ông đã làm quản gia trong biệt thự nhà họ Cố ít nhất cũng đã được mười năm, cũng biết được chút ít chuyện riêng của nhà họ Cố.

Mối quan hệ của Cố Chỉ và La Sở Khiết từ trước đến nay vẫn luôn rất tệ.

“Ừm.” Cố Chỉ đáp lại một tiếng, kêu quản gia đi tiếp khách trước.

“Anh ơi!”

Cố Chỉ vừa dứt lời, Cố Ninh đã tự mình leo lên cầu thang.

“Ông xuống trước đi.” Cố Chỉ nói với quản gia rồi lặng lẽ khóa trái cửa phòng ngủ lại.

“Anh ơi, em ở dưới này đợi anh lâu lắm rồi.” Cố Ninh lon ton chạy đến bên cạnh Cố Chỉ. Cô bé quá thấp, phải ngẩng đầu lên nhìn Cố Chỉ.

“Bây giờ đi xuống.” Cố Chỉ dắt tay Cố Ninh đi xuống dưới, đến nửa cầu thang nhìn thấy La Sở Khiết đang ngồi trên ghế sofa.

La Sở Khiết đã gần năm mươi tuổi, là một sản phụ cao tuổi khi sinh Cố Ninh ra. Nhưng lại duy trì nhan sắc và vóc dáng rất tốt, nom cũng không già hơn mấy người cùng tuổi cho lắm.

“Cố Chỉ.” Nhìn thấy Cố Chỉ đi xuống, La Sở Khiết mỉm cười đứng dậy.

Cố Chỉ mặt không đổi sắc gật đầu.

Quản gia bưng lên hai tách trà và một ly sữa nóng.

“Ngồi điđ

Cố Chỉ ngồi đối diện La Sở Khiết.

Cố Ninh không ngồi mà chạy đi chơi với Cầu Tuyết .

Cầu Tuyết chưa từng gặp cô bé, không quá thân thiết với cô bé nhưng Cố Ninh vẫn rất kiên nhẫn ngồi cạnh ổ của Cầu Tuyết phấn khởi nhìn nó.

“Mẹ mang canh gà hầm củ từ và nấm cho con.” La Sở Khiết nói rồi mỉm cười, “Mẹ thấy con dạo này gầy đi rồi.”

Lúc nói chuyện, La Sở Khiết bảo quản gia mang canh gà lên.

“Đang lúc nóng, ăn đi.” Ngay lúc quản gia chuẩn bị đi lấy, Cố Chỉ bèn ngăn lại

“Không cần.”

“Có chuyện gì thì bà cứ nói đi.” Cố Chỉ không tin La Sở Khiết đến đây mà không có lý do.

Bị Cố Chỉ nói trúng tim đen, La Sở Khiết tỏ ra lúng túng.

“Chuyện đêm qua con đừng bận tâm.”

“Mẹ và bà nội cũng chỉ là đang lo về chuyện chung thân đại sự của con.”

Cố Chỉ bỗng bật cười nhưng không nói gì.

“Cố Chỉ…” La Sở Khiết ngưng cười, giọng cũng trầm xuống, “Con là con của mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.”

“Con cũng không còn trẻ nữa.”

“Cũng đã đến lúc phải kết hôn và sinh con.”

“Tôi cho rằng tối qua tôi đã nói rất rõ ràng.” Cố Chỉ ngắt lời La Sở Khiết, giọng điệu có vẻ thiếu kiên nhẫn, “Nếu như đã không có kết quả thì chẳng cần phải phí lời làm gì.”

“Còn nữa, tôi là Cố Chỉ, đứa thứ hai mới là con trai của bà.” Cố Chỉ ngước mắt lên đối diện với La Sở Khiết, “Tôi chỉ tuân theo nguyện vọng của bản thân mình.”

Cố Chỉ vừa nói xong, La Sở Khiết bị chặn lời đến cùng. Bà ta còn muốn nói gì đó nhưng phải nhịn lại tất cả.

Cố Chỉ nhấp một ngụm trà, không quay lại nhìn La Sở Khiết một cái.

Hai người lại rơi vào im lặng, La Sở Khiết nhìn gương mặt thờ ơ của

Cố Chỉ, trong lòng chua chát.

“Anh ơi.” Cố Ninh ngồi trong ổ của Cầu Tuyết gọi Cố Chỉ.

Cố Chỉ đứng dậy và đi về phía cô bé.

“Anh ơi, tại sao nó lại phớt lờ em vậy?” Cố Ninh hơi thất vọng.

Cầu Tuyết đối xử với cô bé rất lạnh lùng, nằm trong ổ tự liếʍ lấy đệm thịt của mình thậm chí còn không thèm nhìn cô bé lấy một lần.

“Nó vẫn chưa quen với em thôi.” Cố Chỉ nhắc nhở Cố Ninh đừng tự ý chạm vào nó, hổ dù nhỏ thế nào cũng không phải mèo, bản tính của nó rất hung hăng.

Cố Ninh ngoan ngoãn nghe lời không chạm vào nó.

“Cố Ninh, về thôi.” La Sở Khiết ngồi nửa tiếng trên ghế sofa, Cố Chỉ không để ý đến ý của bà ấy, để bà ta tự chuốc lấy nhục.

“Đừng mà.” Cố Ninh lập tức lắc đầu, “Con muốn ở đây chơi với anh cơ.”

Thật ra khi Cố Ninh đến đây đã không muốn rời đi.

Mặc dù Cố Ninh và Cố Chỉ một năm gặp nhau không được mấy lần nhưng Cố Ninh rất thích Cố Chỉ, thích bám lấy anh.

“Anh đi làm rồi thì sẽ không có thời gian dành cho a Ninh nữa.” Cố Ninh nắm lấy cánh tay của Cố Chỉ, làm nũng với anh. “Anh ơi, a Ninh có thể ở lại đây không ạ?”

Cố Chỉ cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt dễ thương của Cố Ninh, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho cô bé ở lại.

Cố Ninh rất vui vẻ. Cuối cùng chỉ có một mình La Sở Khiết đi về.

Nhân lúc Cố Ninh đang nô đùa, Cố Chỉ lặng lẽ bảo quản gia mang một ít đồ ăn lên phòng cho Vu Bội.

Có lẽ Vu Bội cũng đói rồi.

“Vậy còn súp gà mà phu nhân mang qua thì sao?” Quản gia thận trọng hỏi, sợ rằng khiến Cố Chỉ không vui.

“Đổ đi.” Cố Chỉ đáp lại một câu, tiếp tục chơi đùa với hổ con cùng với Cố Ninh.

La Sở Khiết nói rằng bà sẽ không làm hại con trai mình, Cố Chỉ cảm thấy rất nực cười. Anh bị dị ứng với những thứ như nấm từ khi còn nhỏ, trước đây vô tình ăn phải một lần, suýt chút nữa thì mất mạng.

.

“Anh Quý, cà phê của anh.” Trợ lý Diêu cầm ly cà phê nóng vừa mua về đưa cho Quý Minh Nguyệt đang được chuyên gia trang điểm cho.

“Buổi diễn tập còn bao lâu nữa thì đến lượt tôi?” Quý Minh Nguyệt đã ở trong phòng trang điểm đợi hai tiếng rồi.

Tối nay anh ta phải tham gia bữa tiệc đón năm mới do đài truyền hình tổ chức. Tụ tập rất nhiều người có sức ảnh hưởng, đây cơ hội mà nhiều ngôi sao tuyến hai khó mà có được.

“Vẫn còn nửa tiếng nữa.” Trợ lý Diêu liếc nhìn đồng hồ, nhận thấy Quý Minh Nguyệt hơi khó chịu, “Hay là anh lại xem qua lại lời bài hát đi.”

Trợ lý Diêu lấy ra tập lời bài hát đưa cho Quý Minh Nguyệt.

Quý Minh Nguyệt không cầm. Snh ta đã thuộc lòng nó từ lâu rồi, so với lời thoại thông thường của anh ấy khi đóng phim thì dễ như ăn kẹo.

“Bây giờ ai đang tập?”

Quý Minh Nguyệt tình cờ hỏi, trên mặt trợ lý Diêu nở một nụ cười ngượng ngùng.

“Mặt cậu giật cơ à?” Quý Minh Nguyệt giận dữ hỏi.

Kể từ lần trước anh ta bị Lục Sâm đè, anh ta càng nhìn Diêu Thừa càng tức, không nhịn được mà chửi thề.

“Bây giờ là…” Trợ lý Diêu dường như có thể tưởng tượng ra được Quý Minh Nguyệt sẽ có phản ứng như thế nào sau khi cậu ta nói tên của người đó, “Lục Sâm.”

“Khụ khụ khụ! ” Quý Minh Nguyệt do cà phê nóng nên bị sặc, suýt chút nữa đã mất hết hình tượng mà phun ra.

“Anh Quý, anh Quý anh đừng kích động.” Diêu Thừa cười thầm, giúp Quý Minh Nguyệt chỉnh trang lại.

“Mẹ nó! Sao hắn ta cứ như âm hồn bất tán vậy?” Quý Minh Nguyệt tức giận mắng, thợ trang điểm ở một bên cũng phải sửng sốt mất một lúc.

“Cậu vất vả rồi, ra ngoài trước đi, tôi sẽ gọi cậu nếu cần.” Trợ lý Diêu nhanh trí bảo thợ trang điểm ra ngoài, sợ rằng Quý Minh Nguyệt nói ra những lời làm kinh ngạc. Nếu như để truyền ra ngoài thì nhất định sẽ bị bôi đen và gây ra tranh cãi giữa các fans hâm mộ.

“Hắn ta không nhìn thấy cậu phải không? ” Quý Minh Nguyệt bình tĩnh lại rồi hỏi, trong lòng hơi chột dạ không sao nói rõ được.

Diêu Thừa gãi đầu cười khổ, miệng lắp bắp nói.

“Thật ra…Thật ra là lúc em vừa quay về thì chạm mặt Lục Sâm.”

“Anh ấy còn nhờ em gửi lời hỏi thăm anh…”

Mặt Quý Minh Nguyệt tối sầm lại, hỏi thăm cái rắm ý!

Cứ nghe đến cái tên Lục Sâm anh ta lại thấy khó chịu, ngay cả hoa cúc đằng sau cũng thấy nhức nhối.

“Bữa tiệc kết thúc cái là đi luôn.” Quý Minh Nguyệt đang lên kế hoạch làm thế nào để tránh Lục Sâm, “Đừng để tôi gặp lại tên khốn đó! ”

Giọng điệu chán ghét của anh ta vừa dứt. Cửa phòng hóa trang đã vang lên tiếng gõ cửa.