Diệp Hạo được đưa về phòng bệnh cũ, anh cũng không muốn chuyển qua khu VIP của DIệp Thiên Minh, dù sao ở đó quá hiu quạnh, mà Diệp Thiên Minh cũng đã được xuất viện rồi. Ở đây thì tốt rồi, dù nằm riêng một phòng bệnh, nhưng những phòng xung quanh rồi hành lang lúc nào cũng có người, Nhạc Ân sẽ không sợ hãi như ở bên khu VIP.
Nhạc Ân cuối cùng cũng biết lí do Diệp Hạo không thể trở về với cô, để Nhạc Ân khỏi đau lòng thêm và an tâm hơn, mọi người nhà họ Diệp kể cả Elly đều đồng lòng đổ tất cả mọi tội lỗi cho Diệp Bảo, cái tội đi đánh nhau bị thua, DIệp Hạo đi đánh giùm nên bị thương, mà chỉ bị thương nhẹ, không sao cả. Thế là, Diệp Bảo âm thầm chịu đựng để cô chị dâu nhỏ không sốc thêm nữa, cũng từ đó, cứ thấy mặt cô chị dâu nhỏ, là anh chỉ thấy những cái liếc, những cái nguýt dài, những cái bĩu môi không hài lòng. Ôi, dám làm dám chịu thôi, biết sao giờ. Nhưng mà, sự nghiệp lấy lòng phụ nữ của anh lại nặng thêm, một bên phải nài nỉ người yêu tha thứ, một bên phải cúi đầu xin chị dâu tha lỗi … Diệp Bảo chỉ có thể dùng hai từ để mô tả bản thân mình bây giờ: đáng thương.
…
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Diệp Hạo xong, chỉ nói với Diệp lão và Diệp Bảo là vết thương có hơi rách, có lẽ phải nâng ngày tĩnh dưỡng lên thêm vài ngày nữa. Diệp lão nghe xong hơi cau mày, lát sau thì lẩm bẩm trong miệng
“ Không sao, đổi vài ngày lấy một Tiểu Ân ríu rít nói cười thì cũng đáng lắm chứ, Diệp Hạo nó khỏe mạnh thế, nằm thêm vài ngày cũng không sao …”
Bác sĩ: “…”
Diệp Bảo chỉ biết bó tay thở dài, anh trai anh cũng đáng thương như anh rồi. Anh vốn biết ông nội anh rất ‘ trọng nữ khinh nam ‘, nhưng quả thật, ông nội anh vô cùng thương yêu chị dâu nhỏ a. Ánh mắt của đứa em trai nào đó nhìn vào căn phòng rộn rã tiếng nói cười dành cho người anh trai vì mình bị thương tỏ ra đồng cảm dữ dội.
……………………………………………………………………………………………….
Giờ là 8 giờ tối, hành làng nơi phòng bệnh Diệp Hạo vẫn nhộn nhịp người đi qua đi về mua cơm mua thức ăn. Có phòng vẫn còn người thăm bệnh. Buổi chiều, bà Diệp đã đưa Diệp Thiên Minh về nhà nghỉ ngơi, còn nói ngày mai sẽ vào lại. Còn Diệp lão, ngồi nói chuyện với Nhạc Ân đến 7 giờ tối mới về, Diệp Bảo và Elly cũng lục đυ.c theo về luôn. Để không gian cho đôi vợ chồng Diệp Hạo và Nhạc Ân. Mà Nhạc Ân đã ngủ từ bao giờ vì quá mệt.
Phòng Diệp Hạo nhỏ hơn bên phòng Diệp Thiên Minh rất nhiều, nhưng vẫn có giường riêng cho người nhà vào thăm, dù vậy, chắc chắn Nhạc Ân sẽ không ngủ một mình, mà Diệp Hạo cũng sẽ không để cô rời xa anh thêm nữa. Giờ Nhạc Ân đang nằm bên cạnh Diệp Hạo ngủ say sưa quên trời quên đất. Cô đã quá mệt lắm rồi. Mà Diệp Hạo, đang ngồi dựa vào giường mải mê vuốt tóc cô.
‘ Nơi này đau lắm… ‘
Nhạc Ân đã chỉ vào trái tim mình mà nói như vậy… Diệp Hạo đưa bàn tay đặt lên ngực Nhạc Ân, cảm nhận nhịp tim nhẹ nhàng đang đập, cảm thấy bình yên vô cùng. Lời vợ anh nói vẫn còn hằn trong tâm trí anh, từng câu từng chữ
Cô đau vì anh, cô lo cho anh, cô sợ cho anh …
Nhạc Ân thường ngày tích cách trẻ con, lại vô tâm vô tư, cho dù cô có yêu thương anh đến mấy, anh chưa từng nghĩ cô vợ non nớt của anh có thể nói ra những lời đó, anh biết, những lời cô nói hoàn toàn là đúng tâm tư của cô, cô quả thật lo sợ cho anh, nhưng để cô hiểu rõ mà nói ra, không hề dễ. Mà có khi, chính bản chất đơn thuần đó, lại khiến cô dễ dàng nói ra cảm xúc của mình như vậy.
‘ Ân Ân, lúc đó, nơi này của anh cũng rất đau, không phải đau vì vết thương, mà đau vì nghĩ tới em, nhớ em, lo cho em, hai vợ chồng chúng ta thật hiểu nhau, đúng không em?…’
Đưa bàn tay khác đặt lên ngực mình, Diệp Hạo thầm nhủ như vậy.
“Ân Ân, vợ ngốc, ngủ ngon ……”
Diệp Hạo còn muốn nói thêm rằng ‘ anh yêu em’, nhưng nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi Nhạc Ân đã thay anh nói ra điều đó.
…..
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Minh ăn sáng xong thì hối thúc bà Diệp vào bệnh viện, hai vợ chồng vừa bước r axe thì nhận được điện thoại của Diệp Tề, báo là đã về tới sân bay.
Ai cũng bất ngờ, Diệp Tề này thật là, về sớm hơn thế mà giờ mới báo, bà Diệp muốn nói sẽ đến sân bay đón anh, nhưng Diệp Tề lại bảo cứ đến bệnh viện, anh đang trên đường đến đó. Anh cũng đã gọi cho Diệp lão và Diệp Bảo rồi.
Có lẽ, nhà họ Diệp sẽ đoàn tụ trong bệnh viện, một cuộc đoàn tụ kì cục.
Ở bệnh viện, Nhạc Ân cũng đã ngủ dậy, vừa tỉnh là mở to mắt ngồi bật dậy nhìn qua bên cạnh, thấy xung quanh … có 3 người đang đứng bên giường nói chuyện với Diệp Hạo. Cô biết những người này, hồi cha chồng cô bị bệnh, cũng có người đến xem bệnh hàng ngày, họ là bác sĩ và y tá nha. Mà mấy vị bác sĩ, ý tá thấy Nhạc Ân bật dậy chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, họ từng thấy người nhà ngủ cùng bệnh nhân, chỉ là chưa thấy bệnh nhân nào để người nhà ngủ say sưa, còn mình thì tự nhiên mà khám bệnh thế này. Dù sao, khuôn mặt ngơ ngác của cô người nhà này cũng rất đáng yêu, chẳng ai trong ba vị đến thăm bệnh tỏ ra khó chịu cả.
“ Đói không??” Diệp Hạo đưa tay vuốt mái tóc rối bù của cô vợ nhỏ vẫn còn nhíu nhíu mắt, bác sĩ thay băng cho anh xong đã rời đi, nhưng anh biết lát nữa người trong nhà sẽ đến đây.
Nhạc Ân nghe hỏi, phải một lúc sau mới nhập được vào đầu, gật đầu vài cái, lại còn xoa xoa bụng, miệng ngáp nhẹ, giọng nhão nhoẹt
“ Đói lắm … “
Hôm qua Diệp Hạo ép nên cô có ăn được chén cơm, nhưng cả ngày nhịn đói, chỉ một chén dằn lòng để ngủ thì đương nhiên sao no được. Diệp Hạo biết vợ mình đói lắm rồi, nhưng chính anh không thể rời khỏi giường đi mua đồ ăn cho cô, đành đợi Diệp Bảo mang đến vậy. Mà đã 7 giờ sáng rồi, sao chưa ai đến nhỉ??
“ Ân Ân đi đánh răng rửa mặt đi đã, rồi Diệp Bảo mang đồ ăn sáng đến ngay, chịu khó tí nhé “ Diệp Hạo đau lòng, quay người muốn xuống giường đưa Nhạc Ân vào nhà vệ sinh theo thói quen, nào ngờ bàn tay bị níu lại
“ Andy đi đâu đấy??” GIọng Nhạc Ân có sự hoảng sợ, cả ngày hôm qua, cô kiên quyết đeo bám Diệp Hạo, anh ở đâu, cô ở đó, đa số là cả hai nằm lì trên giường với nhau, giờ anh vừa quay người, đã khiến cô lo lắng.
Diệp Hạo đương nhiên nhận ra suy nghĩ của Nhạc Ân, nhanh chóng ôm cô vào lòng, tránh đυ.ng chạm đau mình, nhẹ nhàng dỗ dành
“ Anh không đi đâu đâu, anh hứa sẽ không rời xa em nữa mà. Ân Ân ngoan, đừng lo, anh đưa em vào phòng vệ sinh mà …”
Thì ra là vậy … Nhạc Ân ngước đôi mắt còn vương chút sợ sệt nhìn Diệp Hạo, một lúc sau mới thực sự tin tưởng, nhưng nhớ lời dặn dò của DIệp lão ngày hôm qua, cô vội nói
“ Andy không được đi quá nhiều, ông nội có dặn Ân rồi, phải để Andy nằm nghĩ nhiều mới tốt. Ân sẽ tự đi đánh răng, Andy phải nằm trên giường chờ Ân …”
Vợ ngốc, giỏi lắm … Diệp Hạo nở nụ cười tự hào, theo ý vợ và ông nội, buông tay để Nhạc Ân tự đi vệ sinh cá nhân, chính mình ngoan ngoãn ngồi im chờ đợi.
Một lát sau, có tiếng Diệp Bảo nói chuyện bên ngoài cửa, Diệp Hạo đoán em trai anh đem đồ ăn sáng đến rồi.
Giường Diệp Hạo đối diện với cửa ra vào, nhưng do anh đang đọc báo nên không chú ý đến cánh cửa mở ra không chỉ có Diệp Bảo, đến khi tiếng Nhạc Ân hét lên đầy vui mừng, anh mới ngẩng đầu nhìn …
Diệp Bảo và Elly đi đầu đã vào phòng, mà cửa phòng mở toang đang sừng sững 3 người, ông bà Nhạc và Diệp Tề. Phía sau là Diệp lão, Diệp Thiên Minh và bà Diệp đang đứng cười.
“ Ông bà!!! Anh!!!” Nhạc Ân vừa mở cửa phòng vệ sinh đã thấy mọi người, hét lên xong thì chạy ào ra ôm lấy ông bà Nhạc đang cười vui mừng, cô ríu rít
“ Ông bà đi đâu về vậy, đi lâu quá, ÂN đợi mãi nha, oa, sao đi với anh nữa nè, ôi, còn nhiều đồ nữa này, aaaa…”
“ Nào nào, để bà xem Tiểu Ân của bà đã nào, những thứ này là mua cho cháu hết đấy “ Bà Nhạc như thường lệ lại nghẹn ngào nước mắt, đưa tay ôm cô cháu gái nhỏ đã lâu không thấy, mà ông Nhạc bên cạnh cũng xoa xoa đầu Nhạc Ân đầy yêu thương. Họ rất nhớ cô a.
….
“ Nhìn cậu có vẻ vẫn ổn nhỉ??” Diệp Tề đi đến bên giường Diệp Hạo, chắn tầm mắt đang nhìn Nhạc Ân của cậu em trai, lên tiếng ‘ quan tâm’
“Anh về sớm thế, tôi cứ tưởng anh còn bận lắm chứ “ Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn Diệp Tề, nhếch miệng ‘quan tâm’ lại.
“ Có người giúp tôi nên mọi việc xong sớm hơn dự định, tôi cũng phải cố gắng nhanh để đưa ông bà thông gia về với cô em dâu đáng yêu nữa chứ” Diệp Tề ngồi xuống bên giường Diệp Hạo, nhìn đại gia đình của mình đang vui vẻ nói cười, đôi mắt sáng bừng lên niềm hạnh phúc.
“ Anh gặp được ông bà ở bên Pháp sao??” DIệp Hạo hơi có chút bất ngờ, những nhanh chóng hiểu ra, chắc chắn ông bà Nhạc tìm đến Diệp Tề, vì kể từ khi ông nội anh gặp lại bạn cũ, Diệp Tề là thành viên duy nhất trong nhà chưa lần nào gặp được hai ông bà. Vậy thì, tại sao lại gặp nhau nhỉ??
Diệp Tề đưa mắt nhìn Diệp Hạo, em trai anh vẫn tinh tế như vậy, có thể nhìn ra được vấn đề ngay từ đầu, vết thương gần tim không ảnh hưởng đến não bộ mà. Quay đầu lại, Diệp Tề trả lời
“ Chính hai ông bà ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều lúc ở bên Pháp đấy, nhờ vậy mà tôi có thể sớm hoàn thành mọi việc chứ “
Ông bà Nhạc giúp đỡ Diệp Tề ư?? Diệp Hạo hơi khó hiểu, hai ông bà không quyền không lực, đi đến nơi đất khách quê người, có thể làm được gì
“ Là Frank giúp tôi “ Diệp Tề nói rõ hơn
Frank?? DIệp Hạo kinh ngạc, đó chẳng phải là người bên ngoại của vợ anh sao, cái tên này với anh khá ấn tượng.
Diệp Tề nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hạo, chỉ nhếch miệng cười âm trầm, chính xác hơn nữa là con trai Frank giúp anh. Nói ra thì việc cũng đơn giản thôi, lúc công ty anh bị điều tra, vụ việc lớn nên báo đài khắp nơi đều đưa tin, ông bà Nhạc lúc đó đã ở Pháp được một thời gian, có nói với Frank về Diệp gia của anh, là bên chồng của Nhạc Ân. Frank qua đó mới biết Diệp gia đang gặp chuyện, ông thì chỉ là người bình thường, nhưng con trai ông được bà ngoại của Nhạc Ân trao quyền thừa kế, cũng có quyền có tiền, đã giúp Diệp Tề rất nhiều. Diệp Tề phải ở Pháp lâu, chính là vì chờ ngày diệt trừ được Amauri tận gốc, Amauri ở Pháp là một quý tộc, mà anh dù có là Diệp thiếu gia hùng mạnh cũng chẳng là gì ở đất Pháp của người ta, may mà có con trai của Frank ra tay, với quyền lực của người đó, vụ án của Amauri nhanh chóng được đưa ra xét xử, Amauri phải tù chúng thân. Bản án như thế là hơi nhẹ, dù sao người ta cũng còn nể mặt gia tộc của Amauri, nhưng với Diệp Tề như thế là quá thừa, anh chỉ cần Amauri vào tù, một khi đã vào đó, dù là ở một năm hay chung thân, bản án cuối cùng sẽ là cái chết.
Tào Bính đã chết, Amauri cũng sẽ ra đi trong thời gian sớm nhất. Sóng gió của Diệp gia chính thức chìm xuống.
“ Cảm ơn cậu, cảm ơn em dâu …”
Trong tiếng ồn ào không dứt, lời cám ơn của Diệp Tề dù chỉ là bâng quơ nhưng Diệp Hạo vẫn chú ý.
“ Chúng ta là gia đình mà…” Diệp Hạo đưa tay vỗ lưng Diệp Tề, đáp lời.
Đúng, chúng ta là một gia đình. Diệp Tề nhẹ mĩm cười, lại quay qua nhìn Diệp Hạo, bí ẩn nói
“ Này, tôi có món quà cho cậu đây …”
…..
Hiện tại đã cuối tháng 11. Mà trong tháng 11 này, có một ngày đặc biệt, do nhiều chuyện xảy ra nên nhà họ Diệp không ai nhớ, nhưng ông bà Nhạc đã từng nghe đến thì nhớ.
Hôm qua chính là sinh nhật của Diệp Hạo
“ Ôi, Ân không có quà … ôi.. quên mất … làm sao đây …” Nhạc Ân đứng trước mặt Diệp Hạo, cúi đầu ủ rũ, bàn tay vân vê vạt áo, cứ như quên mất sinh nhật Diệp Hạo là điều có lỗi rất lớn, hành động của cô khiến mọi người ngồi xung quanh cười vui vẻ.
Chuyện là thế này, ông bà Nhạc từng nghe Nhạc Ân nhắc đến ngày sinh nhật của Diệp Hạo, những ngày sau đó vốn đã chuẩn bị quà rồi, cũng định là trở về sớm, nhưng rồi gặp Diệp Tề, muốn về cùng với anh nên dời ngày, sau đó, lại nghe tin Diệp Hạo bị thương, thế nên mới phải về sớm lại, mà sớm thế nào cũng không còn kịp ngày sinh nhật của anh được nữa. Giờ Diệp Tề và ông bà Nhạc nhắc đến ngày sinh nhật của Diệp Hạo, Nhạc ÂN là người buồn bã nhất. Thế là nãy giờ, cô cứ bị mọi người trêu chọc, dẫn đến hành động hối lỗi vừa rồi
Diệp Hạo biết mọi người trêu vợ mình cho vui thôi, cùng không can thiệp, mặc kệ vợ, nhưng đến lúc cô ủ rủ trước mặt anh, anh lại mềm lòng, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, giọng anh dịu dàng “ Không sao, anh không cần quà mà …”
“ Nhưng mà … ông nội bảo sinh nhật phải tặng quà mà..” Nhạc Ân vẫn còn ray rứt, cô thế mà quên mất ngày quan trọng này, đã vậy, cũng không có quà tặng. À mà, quà tặng thì tặng cái gì nhỉ?? Cô cũng không biết nữa. Nhạc Ân giương đôi mắt đáng thương nhìn Diệp Hạo
Diệp Hạo chỉ biết thở dài, anh đâu có cần quà gì, ngày sinh nhật anh, anh còn không nhớ, lấy đâu đòi quà vợ ngốc không biết gì của anh. Mà cũng qua ngày sinh nhật rồi mà. Nghĩ ngang đây, Diệp Hạo đưa mắt nhìn những người xung quanh đang xem trò vui, ra hiệu đừng trêu vợ anh nữa.
“ Được rồi, được rồi …” Diệp Tề đưa tay lên đồng ý với Diệp Hạo, đoạn ngoắc Nhạc Ân tới “ Tiểu Ân, lại đây, anh cho em cái này, em làm quà tặng cho Diệp Hạo “
Quà tặng?? Là món quà mà Diệp Tề nhắc hồi nãy sao. Diệp Hạo nhìn Diệp Tề loay hoay lấy một cái hộp từ trong túi xách đưa cho Nhạc Ân, không cần mở ra, anh cũng đoán được, trong đó có cái gì, bởi vì, cái này anh từng thấy một lần.
“ Qua tặng cho cậu ấy đi, nhớ phải chúc mừng sinh nhật đấy nhé “ Diệp Tề vỗ lên đầu Nhạc Ân chỉ bảo
“ Chúc mừng sao a, Ân không biết “ Nhạc Ân cầm hộp quà trên tay, phấn khởi vì cuối cùng cũng đã có quà tặng cho Diệp Hạo, nhưng tặng quà không phải là đưa qua thôi sao, còn chúc mừng sinh nhật gì gì nữa là sao??
“ Ôi cháu ngốc của ta, cháu cứ ôm lấy Diệp Hạo rồi nói chúc mừng thôi, vậy là chúc mừng đó” Bà Nhạc ngồi bên cạnh Diệp Tề lên tiếng thay, nhìn cô cháu gái đáng yêu tròn mắt nhìn hộp quà, tỏ ra đã hiểu, chạy đến bên cháu rể
“ Andy, ôm ôm …” Nhạc Ân đưa hai tay ra, ra hiệu cho Diệp Hạo, đợi anh bật cười cùng nhau ôm thì nói tiếp “ Ân nói chúc mừng sinh nhật nè “
Ha ha ha …..
Mọi người lại bật cười vang dội, Nhạc Ân ấy thế mà nhắc lời bà Nhạc, thật là đáng yêu mà
“ Vợ ngốc, anh cám ơn …” Diệp Hạo vỗ về lưng Nhạc Ân đang bối rối không hiểu vì sao mọi người lại bật cười, đẩy cô ra một chút, anh hôn lên trán cô thì thầm
“ Đợi khi nào chỉ có hai chúng ta, anh sẽ dạy cho em biết sinh nhật là gì, nhé “
“ Ân biết rồi mà” Nhạc Ân đưa miệng lại gần tai Diệp Hạo, cũng thì thầm
“ Có nhiều điều mới và hay hơn nữa, em chưa biết hết đâu” Thì thầm
“ Ồ, vậy sao …Vậy Andy dạy Ân nha “ Thì thầm
“ Ừ, ngoan lắm …” Thì thầm. Anh nhất định không để vợ yêu của anh bị mọi người đem ra trêu chọc lần nữa a.
“ Này,đừng có thì thầm mãi nữa, mau mở quà đi..” Diệp Tề vờ bất mãn, lớn tiếng ngăn hai kẻ môi kề tai, tai kề môi không biết ý tứ kia, nhắc nhở
Lại là búp bê chứ gì?? Diệp Hạo trong lòng thầm bĩu môi, nhìn kích cỡ cái hộp quen quen là anh đoán ra, sao lúc nào cũng tặng búp bê nhỉ
“ Đừng vội chê nó, mở ra đi, chắc chắn cậu sẽ rất thích đấy..” Diệp Tề hiểu biểu hiện trên khuôn mặt của Diệp Hạo, không hề phiền lòng, càng thúc giúc Diệp Hạo mở ra.
“ Mở đi xem nào, Diệp Hạo” Diệp lão cũng lên tiếng hùa theo, ông cũng muốn thấy trong hộp quà là gì
“ Ừ, mở ra xem là gì nào …” Mọi người cũng nói
“ Andy, nhanh mở đi, Ân muốn nhìn” Nhạc Ân cũng hăng hái và tò mò
“ Được, để anh mở cho em” Diệp Hạo ngay lập tức đáp lời
Mọi người: ” …” Thiên vị ra mặt thật.
Lớp giấy quà nhanh chóng được đặt qua một bên, DIệp Hạo mở nắp hộp. Anh biết mà, đúng là búp bê
“ Ủa … giống Ân ghê nha “ Nhạc Ân chớp mắt ngạc nhiên, nhìn thật y như cô thu nhỏ ấy, khuôn mặt này cô hay thấy trong gương nè, cô biết là mặt của cô.
Diệp Hạo nhìn con búp bê mô phỏng Nhạc Ân, đoán chừng là Diệp Tề tặng cho đủ đôi với con búp bê mô phỏng anh đã tặng lần trước. Ừ, nhìn cũng rất đáng yêu, nhưng nghe lời mới nói của Nhạc Ân, anh phải bật cười, mà đâu chỉ anh, ai cũng không nhịn được cười
“ Ngốc ơi, nó chính là em mà “ Diệp Hạo lấy búp bê ra khỏi hộp, đưa qua cho Nhạc Ân ôm, nhìn cô cứ mãi mở to mắt vì kinh ngạc. Trong lòng tràn ngập ấm áp.
Hôm nay anh thêm tuổi mới, cuộc đời cũng thêm tươi mới.
Cảnh bình yên thế này, anh còn mong gì hơn nữa.
“ Andy, chúng ta để nó bên cạnh búp bê Andy nha ….”
“ Ừ “
“ Có cần tôi đặt thêm búp bê Tiểu Andy, Tiểu Tiểu Ân không??”
“ Là sao hả anh, có một Andy và một ÂN là đủ rồi nha “
“ Ha ha, sau này em sẽ hiểu, cô bé …”
“ Này, vợ tôi sao lại là cô bé, anh phải gọi là em dâu …”
“ Ha ha ha ha ha ….”
………………………………………………………………………………
“ Ngồi ở đó “ Tiếng người quản giáo lạnh lẽo, đưa tay chỉ vị trí, đợi Chu Lệ Băng ngồi xuống, người đó cung kính quay qua người đàn ông đang ngồi ghế đối diện Chu Lệ Băng
“ Diệp thiếu, tôi đã đưa cô ta tới, anh cứ thong thả nói chuyện”
“ Cảm ơn anh”
“ Không có gì ạ”
…
“ Anh đến để chê cười tôi chăng??” Giọng Chu Lệ Băng mỉa mai nồng đậm, mái tóc xơ xác, khuôn mặt tiều tụy, cô giương mắt nhìn người đàn ông đang nhếch miệng nhìn vào mình, cắn chặt răng vì tức giận, cô hét lên
“ Cút đi, tôi không cần mấy người thương hại tôi, tôi ở đây cũng tốt lắm, không cần mấy người vào đây, lôi tôi đi thăm này nọ …”
“ Tôi không vào thăm cô, tôi gặp để nói với cô một điều “
“ Không cần, tôi không muốn nghe gì hết, mọi chuyện đã kết thúc, nói cái gì nữa đây, ha ha …” Chu Lệ Băng bơ phờ cất tiếng cười, giọng nói đối diện lại vang lên
“ Mẹ cô đến cầu xin tôi tha cho cô”
“ Sao??” Chu Lệ Băng cau mày nhìn chằm chằm
“ Mẹ cả của cô cơ, bà mẹ ruột của cô cũng như cô, đang bị tạm giam để điều tra”
“ Mẹ cả ….” Giọng Chu Lệ Băng nhẹ thênh, cô không tin, chính bà ta đã thông đồng với cha cô, đưa cô vào nhà họ Diệp làm gián điệp cho bọn họ cơ mà, mà không chỉ cha cô, còn có mẹ ruột cô, còn có chị ruột cô, còn có anh rể cô, tất cả bọn họ đều coi cô là con cờ mà lợi dụng.
“ Bà ấy không biết kế hoạch của cha cô, bà ấy đúng là mong muốn tìm cho cô một người chồng tốt “ Giọng nói thật dửng dưng
“ Chồng tốt, ha ha, tốt quá đi mất, tôi hỏi nhé, phòng của anh tôi từng ở đó, cô ta không ghen chứ “ Chu Lệ Băng giờ chẳng quan tâm điều gì nữa rồi, dù mẹ cả của cô không liên quan thì sao, cô vẫn phải ngồi tù
“ Cô an tâm, tôi đã đổi phòng khác, phòng đó tôi cho làm nhà kho rồi, nhà tôi không thiếu phòng mà. À, phòng cô tôi cũng cho làm nhà kho nốt, chà, bỏ cái gì vào đó cho hết được nhỉ??” Giọng nói châm biếm
Chu Lệ Băng chẳng còn hơi sức mà tức giận nữa rồi, vô lực rũ hai vai, giọng cô mệt mõi
“ Nếu anh đến để nói điều đó thì tôi đã nghe rồi đấy, Diệp Bảo thiếu gia,làm ơn trở về dùm tôi …” cô buông xuôi tất cả rồi mà, sao còn đến làm phiền cô thế này
Diệp Bảo nhìn cô gái tiều tụy trước mắt, mới đây thôi cô còn tức giận được, nhưng ngay lập tức đã trở về lại bản tính vốn có, nhu nhược, yếu đuối. Anh biết, bản chất cô ta không phải người xấu, chỉ là hoàn cảnh và sự nhu nhước, yếu đuối đó đã đẩy cô ta vào kết cục thế này. Tào Bính và Amauri đã bị tiêu diệt, Chu gia và Triệu gia chỉ là viên đá nhỏ ven đường, Diệp gia không mấy quan tâm đến. Nhưng hôm qua, Chu phu nhận đích thân quỳ trước mắt mẹ anh, cầu xin tha thứ cho Chu Lệ Băng, còn con gái và chồng, bà xin để họ chịu trừng phạt. Cả nhà anh ai cũng kinh ngạc, tha thứ cho Chu Lệ Băng ư??
Cũng không phải không tha thứ được … dù sao, Chu Lệ Băng cũng chỉ là một cô gái ngốc nghếch không hiểu chuyện đời mà thôi … Nhà tan cửa nát, trắng tay không còn gì, cô ta trả giá cũng đủ rồi …
“ Cô biết không, nếu ngày xem mắt đó, cô kiên cường từ chối lời mẹ cô đến cùng, thì có lẽ lúc ấy, tôi còn tôn trọng cô, nhưng chính cái gật đầu từ bỏ anh trai tôi của cô, khiến cho tôi khinh thường cô ghê gớm, anh tôi, không cần loại người này bên cạnh” Diệp Bảo nói một hơi dài rồi đứng dậy, nhìn cái đầu đang cúi thấp của Chu Lệ Băng,vứt một tập hồ sơ lên bàn, anh nói tiếp
“Đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, kể từ nay về sau, Diệp gia chúng tôi và cô là hai kẻ xa lạ, đừng để chúng tôi thấy cô lần nữa, hiểu chứ”
Là sao??? Chu Lệ Băng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Diệp Bảo, chỉ thấy anh đã cất bước, nhìn nhanh qua tập hồ sơ, cô thấy một cái hộ chiếu đi Ý cũng một tài khoản tiền rất lớn…
“ Trả ơn cô đã để chúng tôi lợi dụng lại..” Diệp Bảo bước ra khỏi gian phòng sắt tạm giam,đứng trước song sắt nhìn vào Chu Lệ Băng
Đi Ý ư?? Còn có địa chỉ một viện bảo tàng, họ để cô làm việc ở đây, đây là một viện bảo tàng nổi tiếng cơ mà??? Chuyện này, là chuyện gì đây, sao lại giúp cô?? Chu Lệ Băng trở nên ngớ ngẫn, tiếng bước chân lại vang lên, cô hoảng hốt gọi theo
“ Diệp Hạo thế nào rồi, tôi nghe nói anh ấy bị trúng đạn??”
“ Quên tất cả đi” Bỏ lại một câu, Diệp Bảo bước qua cánh cửa phòng tạm giam rồi biến mất.
Quên tất cả ư???
Nắm chặt tập hồ sơ, Chu lệ Băng bật khóc nức nở.
………………………………………………
Ngày 1 tháng 1, năm mới.
Mùa đông của thành phố A vẫn chưa qua, khắp nơi vẫn đón chào năm mới bằng những bông tuyết rơi dày đặc. Dù vậy, thành phố vẫn náo nhiệt, vẫn mang không khí vui vẻ ngập tràn.
Hôm nay, Diệp Hạo đưa Nhạc Ân về nhà chính để mừng năm mới cũng với gia đình. Lúc này cả nhà đang ăn bừa cơm đoàn viên đầu năm.
Kể từ ngày Diệp Hạo bị thương đến nay đã hơn một tháng, vết thương của anh đã hoàn toàn lạnh lặn, cơ thể được bồi dưỡng còn khỏe mạnh hơn cả trước kia. Thế nhưng, người chồng nào đó cố ý ‘ bị thương ‘ dài dài, hành hạ cô vợ nhỏ hầu hạ suốt cả ngày đêm không yên. Mà cô vợ nhỏ dường như cũng rất có lòng làm những việc đó.
Diệp lão có dặn, Diệp Hạo bị bệnh, phải chăm sóc Diệp Hạo thật tốt a.
“ Andy, aaaaaaa nào “ Nhạc Ân tay cầm chén cơm, tay nâng muỗng cơm đầy ắp đưa lên miệng Diệp Hạo
“ Anh tự ăn được mà “ Diệp Hạo mặt không đỏ, tinh thần không ngại nhưng vẫn cố thuyết phục vợ để mình tự ăn, anh thấy hậu quả của cái sự nhõng nhẽo trước đây rồi đấy, Nhạc Ân kiên quyết không để anh tự ăn, trước đây anh chả thèm quan tâm, còn mong như vậy nhưng ở đây có bao ánh mắt sững sờ đang nhìn anh, có bao người nén cười muốn nghẹn cơm,anh sao chịu nổi.
“ KHông được, Andy bị đau nha … ngoan nào … aaaaaaaaaa”
Diệp Hạo bất chợt nuốt nước miếng cái ực, thấy Nhạc Ân cứ mãi a a a kéo dài thật đáng thương, bộ dạng ỉu xỉu đưa miệng qua ăn muỗng cơm.
“ Andy ngoan lắm nha, để Ân cho thêm miếng thịt gà nữa nè …” Nhạc Ân lẩm bẩm, nhón tay bốc lấy miếng thịt gà, cũng khôn ngoan lựa miếng toàn thịt, xé thịt đưa đến bên miệng Diệp Hạo, lại aaaaa.
“ Phụt” Diệp lão đôi diện không nhịn nổi nửa, cười phụt ra. Kéo theo mọi người xung quanh đều cười.
“ Anh à, tình cảm quá a, aaaaaaaa nào “ Diệp Bảo ngay lập tức buông lời trêu chọc, Nhạc Ân vẫn chưa hết giận anh, nên từ đầu bữa cơm đến giờ anh toàn nhịn không dám hó hé, giờ tận dụng cơ hội phun một vài từ cho đỡ buồn miệng.
“ Thật là …” Elly ngồi bên Nhạc Ân đưa tay véo Diệp Bảo, lại quay qua bên kia nhìn Nhạc Ân cười tươi “ Chị dâu cứ việc đút tiếp đi, anh Andy vậy chứ vẫn còn đau đó, không thể để anh ấy vận động được, không tốt a..” thật đáng mặt mà, dám bắt nạt chị dâu nhỏ bé, cho anh ta tiếp tục sượng mặt, ha ha.
“ Thôi mà mấy đứa này, để nó ăn cơm cho ngon” Bà Diệp tuy cũng vui vẻ nhưng không đành lòng, hướng Diệp Bảo và Elly trách cứ.
“ Kệ mấy đứa nhỏ, ta cứ ăn của ta đi “ Diệp Thiên Minh tỏ vẻ không quan tâm, đưa đũa gắp cho bà Diệp miếng cá, nhìn bà thúc giục ăn làm bà Diệp hết muốn nói tiếp vì ngượng
“ Ông bà ăn đi, đừng mãi cười thế chứ “ Diệp Tề nghiêm túc nhất, hướng 3 lão già nhất bàn, gắp mỗi người một miếng thịt hầm mềm, cứ tưởng anh nghiêm thật, nào ngờ, nhắc nhở 3 lão xong lại quay qua nhắc nhở Nhạc Ân
“ Em dâu đút ít thôi, một muỗng lớn như thế sẽ làm chồng em nghẹn đấy”
“ Vậy sao, Ân biết rồi a”
“ Ha ha ha ha ….” Mọi người lại cười tiếp
Diệp Hạo nổi tiếng tinh thần thép không quan tâm xung quanh đến mấy cũng cảm thấy chộn rộn, anh đã biết lỗi rồi a, chút nữa về nhà anh sẽ ‘ đào tạo’ lại cô vợ nhỏ mới được. Từ nay xin cạch không dám giả vờ nữa, vợ anh mà tỏ ra nghiêm túc thì không ai lay chuyển nổi. Nhìn qua Nhạc Ân đang chăm chú xé nhỏ thịt gà, Diệp Hạo bỗng nở nụ cười.
Vợ, anh hạnh phúc lắm.
Bàn ăn luôn rộn rã tiếng cười nói, chưa bao giờ, Diệp gia đông đủ như bây giờ, cũng chưa bao giờ, Diệp gia vui vẻ như vậy. Mọi ân oán khúc mắc ngày xưa đều đã theo năm cũ đi qua, giờ chỉ còn là tình yêu, tình cảm gia đình yên bình. Diệp gia vẫn là người nắm giữ huyết mạch kinh tế, vẫn sẵn sàng đón nhận sóng gió đến bất cứ lúc nào, nhưng kể từ bây giờ, mọi sóng gió đó, sẽ được cả đại gia đình đồng tâm hiệp lực chống đỡ. Có sức mạnh tinh thần to lớn đó, Diệp gia sẽ vượt qua dễ dàng.
Còn với vợ chồng Diệp Hạo. Nhạc Ân sẽ mãi chẳng thể nào lớn hơn được nữa, vẫn là cô vợ nhỏ ngây ngô đáng yêu, vẫn là cô con dâu ngoan hiền được yêu thích, vẫn là đứa cháu được cả 3 ông bà hết mực yêu thương, vẫn là cô em dâu, chị dâu được anh em quý mến. Mà Diệp Hạo, chỉ có thể là người chồng chỉ biết có vợ mà thôi.
Nhìn đi, ai suốt buổi ăn cứ dán mắt vào vợ thế kia. Chẳng nhìn người xung quanh lấy nửa cái, trước kia là vì vô tâm, giờ là vì bị vợ quyễn rũ ….
“ Này, lúc nào con trai ông Frank sẽ sang đây vậy??” Diệp lão quay qua bên cạnh hỏi ông Nhạc, ông muốn cám ơn đến người đã giúp đỡ Diệp Tề nhà ông, cũng là giúp nhà ông.
“ Frank, ông ấy đang điều trị đợt cuối, chắc khoảng hai ba tuần nữa là hết bệnh, lúc đó hai cha con sẽ qua thăm Tiểu Ân luôn “ Vốn lần về với Diệp Tề, Frank có bảo con trai đi theo ông bà về thăm cháu gái của người chủ quá cố, nhưng Frankcó bệnh đã lâu, chữa đã mấy nắm nay, đó là lí do vì sao mấy năm rồi Frank không thể qua gặp Nhạc Ân như thường niên, mà những ngày tháng đó Frank cũng đang tích cực chữa trị đợt cuối, con trai ông đành hẹn với ông bà Nhạc lần sau, chú tâm chữa bệnh cho cha.
“ Ra vậy “ Diệp lão gật gù, bên cạnh ông Nhạc lại lên tiếng
“ Mà có khi, tôi và bà nhà sẽ đưa hai vợ chồng Tiểu Ân qua thăm ông ấy trước cũng nên ấy chứ”
“ Ồ, sao dạo này ông hăng hái đi xa thế, ngày xưa không phải ghét máy bay sao, không phải ghét đi nước ngoài sao” Diệp lão hơi ghen tỵ, bạn ông đi chơi chẳng thèm rủ ông
“ Ha ha, đi rồi thấy thú vị thật, nước ngoài có bao nhiêu thứ hay ho a. Hay ông đi du lịch với vợ chồng tôi một lần đi” Ông Nhạc biết bạn đang suy nghĩ gì
“Được, tôi đâu có sợ mấy thứ đó như ông, mà tôi đã đi nhiều rồi a, tôi sẽ hướng dẫn cho hai người “ Diệp lão ngay lập tức chớp lấy cơ hội
“ Ừ, hai ông nhắc mới nhớ, ngày xưa tôi cứ nghĩ đi nước ngoài mệt lắm, nào ngờ đi rồi thấy cũng bình thường, lại gặp nhiều cái thú vị “ Bà Nhạc ngồi bên ông Nhạc góp lời
“ Ha ha, đúng là thú vị, bà lúc đó thấy cái gì cũng sáng mắt lên, đòi mua hết cho Tiểu Ân, nhớ không??” Ông Nhạc hào hứng
Xung quanh, con cháu bắt đầu chú ý đến câu chuyện của 3 lão.
“ Ông thì không thế, cái gì cũng muốn mua cho nó đấy thôi “ Bà Nhạc cười tủm tỉm
“ Còn nữa, bà đi Pháp được rồi, thế là cứ tiếc nuối, biết đi Pháp dễ dàng như vậy, lần đó chả phải khó nhọc suy nghĩ chuyện tìm chồng cho Tiểu Ân, cứ việc mang sang Pháp để Frank tìm chồng cho nó..” Ông Nhạc hăng say, quay qua Diệp lão tiếp tục “ Ông biết không, bà ấy thích mấy thằng nhóc người Pháp lắm nhé, bà ấy nói nếu mà cưới mấy người đó chắc sẽ rất hạnh phúc, biết tặng hoa, biết chiều chuộng vợ, ôi, ngày xưa thì cứ sợ sẽ không có ai tốt với Tiểu Ân, ha ha ….”
Cả bàn ăn chìm trong không khí kì lạ. Mà nhân vật làm nên bầu không khí vẫn vô tư không biết gì
“ Ha ha, ông có biết không, bà nhà tôi cực kì thích Polus, ngày đó Frank có nói gả Tiểu Ân cho nó đi, cứ tại bà nhà tôi sợ đi Pháp đó. Giờ nhìn nó tốt như thế, bà ấy cứ xuýt xoa hoài ….”
Ồ ….
“ Ông biết không …” Ông Nhạc muốn nói tiếp, lại thấy cánh tay bị nhéo đau, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy bà Nhạc đang ra sức lắc đầu. Quá muộn, ông Nhạc nhận ra mình mới nói gì, e dè nhìn quanh bàn ăn, chỉ thấy mọi người lại tiếp tục nén cười,lần này là cực lực chịu đựng, vì người cháu rể đối diện ông, mặt mày đã chẳng còn chút máu nào.
“ Ha ha, cháu rể, Tiểu Hạo, đừng suy nghĩ nhiều, ông đang kể chuyện vui mà … “ Ông Nhạc giả lả cười,chẳng thấy mặt Diệp Hạo đỡ hơn chút nào cả, đưa mắt nhìn qua bà Nhạc cầu cứu, thấy bà vợ ông giả lơ ăn cơm thì đành im lặng, giả vờ ăn cơm cho qua chuyện.
Bàn ăn bỗng chốc im lìm kì lạ, kẻ duy nhất không nhận ra sự kì lạ chính là cô ngốc Nhạc Ân đang tỉ mỉ nhặt xương cá. Cho đến khi đôi đũa đang nhặt xương bị cướp đi, Nhạc Ân ngơ ngác chưa kịp nhìn người vừa cướp đũa đã thấy mình bị nhấc bổng lên, Diệp Hạo ôm cô đi thẳng ra ngoài, còn nói
“ Vợ đã là của cháu, ông bà có tiếc nuối thì cũng đã quá muộn, có chết cháu cũng không buông tay cô ấy ra …”
“ Ơ … Andy, đừng ôm ÂN, đừng đi nhanh …. Andy bị đau a …..”
“ Anh đưa em về nhà …..”
“ Hả???”
…………….
“ Không sao, ăn cơm đi, nó không giận ông đâu. Nó đang sợ thôi mà” Diệp lão đưa tay qua vỗ lưng bạn hiền an ủi, nhịn cười khiến cho khuôn mặt của ông nhăn nhúm lại.
“ Tôi biết, chỉ là tôi làm nó buồn rồi, đúng không …” Ông Nhạc ủ rủ, lời ông nói càng khiến mọi người cực lực chịu đựng nén cười, họ không dám làm ông lão thêm ray rứt …
Ông Nhạc không hề biết một sự thật. Cả nhà họ Diệp đều lấy điểm yếu của Diệp Hạo làm trò vui mà chưa một ai thấy ăn năn khổ sở đấy. Đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn hai vị trí trống không vì chủ nhân sợ quá đã bỏ chạy, mọi người không nhịn nữa, cũng nhau cười nghiêng ngả ….
Mà đâu đó trên đường đi, có kẻ cứ mãi nắm chặt bàn tay vợ không buông, mặt mày cau có hờn giận một lúc cũng tiêu tan, nhìn khắp phố xá đông vui, đèn điện rực rỡ, anh đưa mắt nhìn sang cô vợ nhỏ nãy giờ vẫn lo lắng vì không hiểu chuyện
“ Ân Ân, anh yêu em”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bất ngờ, nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh, cô nói
“ Andy, Ân muốn rửa tay, tay bẩn lắm nè ….”