Chương 41: Ngoại truyện 1 Cưới

Một ngày tháng 3 ấm

áp, đám cưới lớn nhất thành phố của Diệp Bảo và Elly diễn ra. Lúc đôi vợ chồng thực hiện nghi thức ‘ trao nhẫn cưới’ cho nhau, Nhạc Ân đã níu

tay Diệp Hạo bên cạnh hỏi thầm

“ Andy, cả hai đang làm gì vậy???”

Người chồng nào đó nghe xong thì chớp mắt một cái

“ Đeo nhẫn cưới đấy, vòng tròn nho nhỏ đấy gọi là nhẫn cưới “

“ Ồ,nhẫn cưới à …” Nhạc Ân gật gù, biết rồi đấy nhé, cái đó là nhẫn cưới. Nhưng mà …. “ Andy, sao phải đeo nhẫn cưới vậy??”

Tại sao ư?? Đó là nghi thức đúng không nhỉ?? Diệp Hạo cau mày suy nghĩ,

anh nào biết tại sao, mấy chuyện cưới xin anh đã trải qua bao giờ đâu,

cũng chẳng tìm hiểu. Nhưng anh vẫn có câu trả lời

“ Để xác nhận đã

kết hôn rồi, người nào đó có mang nhẫn ở ngón tay này thì đã có vợ hoặc có chồng rồi đấy..” Diệp Hạo nâng bàn tay phải chỉ vào ngón áp út của mình cho Nhạc Ân thấy, nói xong lại cau mày …. Anh đang ví dụ cho vợ

anh thấy trong khi anh chả mang cái nhẫn nào cả …

Mà, Nhạc Ân

ngồi bên cạnh cũng nâng tay lên nhìn chăm chú. Cô không biết ý nghĩa

của kết hôn hay đám cưới là gì, ngay cả khái niệm vợ chồng cũng chẳng

hiểu bao nhiêu, thường ngày Diệp Hạo gọi cô ‘ vợ ‘, cô cũng nghe vậy

thôi, rồi cô biết Diệp Hạo là chồng mình, nhưng cũng chẳng hiểu ý nghĩa

chữ ‘ chồng ‘. Vậy nên giờ nghe Diệp Hạo nói ‘ đeo nhẫn chứng tỏ đã có

vợ hoặc có chồng rồi’, Nhạc Ân liền suy ra là ‘ có vợ hoặc có chồng sẽ

phải đeo nhẫn ‘, ô, nhưng mà …. cô không có nhẫn nha?

“Andy, Ân không có nhẫn, vậy là Ân không có chồng rồi, nhưng Andy lại là chồng

Ân, sao Ân không có nhẫn, mà Andy cũng không có kìa, Andy lại là chồng

Ân, sao Andy không có nhẫn nhỉ?? ….” Nhạc Ân chu môi tròn mắt bày tỏ

thắc mắc mới nghiệm ra được với Diệp Hạo, khiến cho ông chồng đang chăm

chú nhìn bàn tay càng thêm cau chặt mày …

Câu hỏi có tính logic rất cao nhỉ… Mà câu trả lời chẳng logic tí nào cả.

Đơn giản vì cả hai có tổ chức đám cưới đâu mà có nhẫn cơ chứ … đúng hơn là

kẻ làm chồng tệ hại là anh đây chưa từng nghĩ đến vấn đề hệ trọng này.

Phải gấp rút kiếm cặp nhẫn cưới thôi…

………………………………………………………………….

Trưa hôm đó, Diệp Hạo nhờ bà Nhạc trông chừng cô vợ nhỏ, dùng tốc độ nhanh

nhất có thể, với thời gian ngắn nhất có thể, trở về với vẻ mặt hân hoan

khó tả. Kéo Nhạc Ân đến một nơi trống vắng của khách sạn, Diệp Hạo trang trọng đeo vào tay Nhạc Ân một chiếc nhẫn, rồi đưa cho cô chiếc kia của anh

“ Đeo cho anh “ Diệp Hạo nâng tay lên trước mặt Nhạc Ân

Đeo ư?? Thì đeo. Nhạc Ân ngoan ngoãn làm theo lời Diệp Hạo.

“ Từ nay trở về sau, em phải luôn luôn đeo nó, nhớ chứ. Như vậy, ai nhìn

vào anh, sẽ biết anh đã có vợ là em, mà ai nhìn vào em, sẽ biết em đã có chồng là anh” Giọng Diệp Hạo đắc ý, nhìn hai chiếc nhẫn được anh dùng

một cái liếc mắt mua về, với phương châm đẹp nhưng không cầu kỳ, đặc

biệt loại trừ ngay mấy chiếc nhẫn hột xoàn kim cương vì có khả năng gây

xước mặt vợ, tiền bạc không quan trọng chỉ cần là nhẫn cưới, Diệp Hạo

đã tha về cặp nhẫn cưới trước ánh mắt ngỡ ngàng không kịp chớp của nhân

viên cửa hàng trang sức. Tồi tệ hơn nữa, anh còn trao nhẫn cưới trong

không khí vô cùng ‘ thoáng đãng ‘ và ‘ vắng vẻ ‘.

Ồ … Nhạc Ân

chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình, nhẹ gật đầu

tỏ ý đã hiểu với Diệp Hạo. Nói thế nào nhỉ?? Chiếc nhẫn này rất đẹp a,

màu vàng óng ánh, lại có mấy viên ngọc nhỏ xíu nằm chìm vào trong …

Nhưng mà, dù Nhạc Ân có ngốc ngếch hay đơn thuần đến mấy, cô cũng nhận

ra có điều gì đó không đúng …

“ Sao không giống như Diệp Bảo và

Elly vây nhỉ?? “ Nhạc Ân lẩm bẩm, cô thấy Diệp Bảo và Elly trải qua bao nhiêu bước đến cuối cùng mới trao nhẫn cưới rồi hôn nhau cơ mà, lúc đó mọi người sẽ vỗ tay chúc mừng … Kì lạ quá a.

Diệp Hạo nghe được

lời của Nhạc Ân, anh cũng hiểu cô đang có ý gì. Ừ thì khác chứ sao,

người ta tổ chức đám cưới đàng hoàng, anh lôi vợ ra góc khuất mà trao

nhẫn, không khác mới lạ. Nhưng mà, Diệp Hạo anh là ai, là người đơn

giản, không cầu kì, không ồn ào, cũng không khoa trương, anh ‘ có thể’

chấp nhận phương thức trao nhẫn đơn giản này. Diệp Hạo đưa tay vuốt tóc

Nhạc Ân, giọng dịu dàng vô trách nhiệm

“ Ân Ân, chúng ta đã là vợ

chồng lâu lăm rồi, tổ chức đám cưới làm gì nữa thêm mệt. Thôi thì cứ như thế này thôi, chỉ cần tờ giấy màu đỏ đó là đủ rồi, em nhé“

Tờ

giấy màu đỏ?? Nhạc Ân mù mờ không hiểu, chỉ nghe hiểu mỗi chữ ‘ em nhé ‘ sau cùng, ngẩng đầu thấy khuôn mặt Diệp Hạo mĩm cười hiền hòa, vội gật đầu đồng ý, càng khiến cho ông chồng nào đó càng thêm hài lòng.

‘Có giấy chứng nhận kết hôn và nhẫn là đủ để người ta biết Ân Ân là vợ của mình

rồi, cần gì phải tổ chức này nọ phiền phức, hừ …’ Diệp Hạo nheo mắt âm

trầm, thong thả dắt tay hai vợ chồng trở về đại sảnh khách sạn tiếp tục dự tiệc cưới.

Thật ra thì trước khi có đám cưới của Diệp Bảo và

Elly, Diệp lão đã gọi Diệp Hạo đến bàn chuyện tổ chức lại đám cưới cho

vợ chồng anh, lúc đó Diệp Hạo đã lấy cớ phải sang Anh thăm Mark để khước từ, nhưng đúng ra thì anh lười phải làm những việc rắc rối như thế. Đến khi sang Anh rồi, chả hiểu sao Mark cũng nói anh tổ chức lại đám cưới, suốt 2 tháng trời ở Anh, Diệp Hạo đã không biết bao lần tìm cớ thoái

thác. Kết luận, Diệp Hạo không chỉ là kẻ lười, mà còn là kẻ đại lười.

Vậy nên, giờ mua được đôi nhẫn cưới cũng đã là tốt lắm rồi, Nhạc Ân tội

nghiệp không nên mơ mộng nhiều hơn ở ông chồng của mình.

‘ Nhìn

Diệp Bảo và Elly thì biết, đi tới đi lui mệt muốn chết, có ích gì đâu cơ chứ, hừ ….’ Diệp Hạo lắc đầu thở dài, tự thấy chính mình không vướng

mắc vào mấy chuyện đó thật thoải mái.

….

Chiều hôm đó, Diệp

Bảo và Elly kết thúc buổi tiệc xong là lên trực thăng thẳng tiến ‘tuần

trăng mật’ ngọt ngào. Mà Diệp Hạo thì bị 3 lão và 2 phụ huynh giữ lại,

lý do … thuyết phục anh tổ chức lại đám cưới với Nhạc Ân.

Aiz,

vậy đấy, người tính không bằng trời tính, Diệp Hạo không ngờ mình vừa

mới còn hí hửng mà giờ đây đã phải ngồi chịu trận. Chuyện cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Nhạc Ân của anh có nhẫn mới là hí hửng khoe với ông

bà mình, ngay lập tức cho họ lí do rất chính đáng để ép anh phải ‘

cưới’.

“ Cháu đã mua nhẫn được rồi, vậy thì tổ chức cái tiệc cưới luôn có sao đâu nào …”

Có sao đâu nào?? Có sao đâu nào??...

Nhìn ánh mắt chờ mong từ xung quanh ba bề bốn phía, Diệp Hạo thở dài, gật

đầu chấp nhận. Một loạt tiếng hoan hô vang dội, liền sau đó là tiếng

cãi nhau ồn áo nhí nhố … Diệp Hạo cúi đầu ũ rũ, chẳng buồn nghe mấy lão

bàn bạc tổ chức lễ cưới, chỉ là vẫn nghe loáng thoáng được tiếng bà Diệp nghiêm túc tổng kết

“ Mọi chuyện cứ giao cho con. Đã là con cháu Diệp gia, không thể qua loa đại khái được. Đám cưới Diệp Bảo nó nhất

cái thành phố này, Diệp Hạo là anh đương nhiên cũng phải hơn nữa, cứ

như thế đi ….”

Cứ như thế đi …..

Tối đó nằm ngủ mà Diệp Hạo vẫn mơ thấy câu nói đó đeo bám mình dai dẳng đến mức chẳng muốn ngủ tiếp ….

Chuyện cũng chưa dừng ngang đó … Mấy ngày sau Diệp Hạo điện thoại qua cho

Mark, ừ thì là đám cưới của anh mà, không có Mark sao được, chỉ thấy

Mark đầu dây bên kia ai oán trách móc Diệp Hạo ‘ bên trọng bên khinh’.

Trong khi ông hết lời khuyên nhủ thì không chịu, về nước cái lại tổ chức đám cưới, có phải bất công với ông quá hay không …. Diệp Hạo thấy thật

sự đau đầu, tặc lưỡi, anh đồng ý với Mark đám cưới bên này xong sẽ qua

bên kia ‘ cưới’ tiếp cho ông vừa lòng.

Anh không ngờ rằng, chỉ vì một lời chấp nhận đó, mà bà Diệp và Mark đã phải đấu đá nhau quyết liệt về mức độ hoành tráng cho đám cưới có một không hai của hai vợ chồng

anh.

Nhìn mọi người tất bật chuẩn bị đám cưới cho mình, Diệp Hạo

trong lòng toàn phiền muộn, nhưng rồi anh nhận ra rằng, cưới cũng có

cái hay của nó.



Mấy ngày sau đó, Diệp Hạo đưa Nhạc Ân đi thử váy cưới. Nhìn vợ yêu trong bộ đồ cưới trắng muốt, Diệp Hạo chỉ có

thể nói là mê ly không thể rời mắt nổi. Ừ, anh bớt được chút muộn phiền rồi đấy.

Mấy ngày sau nữa, Diệp Hạo đưa Nhạc Ân đi chụp ảnh cưới. Nhìn vợ yêu thích thú chạy nhảy tung tăng, lại có thêm cả đống ảnh để về trưng bày, luôn tiện chụp riêng vài tấm của vợ bỏ vào ví. Ừ, Diệp

Hạo anh thấy đã bớt một nữa muộn phiền rồi đấy.

Mấy ngày sau nữa, Diệp Hạo đưa Nhạc Ân về ở tạm với Diệp lão và ông bà Nhạc, anh phải

trang hoàng lại ngôi nhà nhỏ của mình. Trước đây sống một mình, nhà kiến trúc sư kiêm nhà thiết kế trang trí nội ngoại thất Diệp Hạo khá là bỏ

bê ngôi nhà của chính mình, không chỉ ở đây mà ở Anh cũng vậy, giờ thì

tốt rồi, ngôi nhà của anh thật may mắn vì cuối cùng cũng tận hưởng được

tài hoa của vị chủ nhân lười biếng, công lao lớn nhất vẫn thuộc về nữ

chủ nhân Nhạc Ân đã tạo động lực cho ông chủ. Nhìn khắp ngôi nhà được

trang hoàng mới hoàn toàn, vô cùng ấm áp, tưởng tượng đến khuôn mặt

thích thú khi nhìn thấy của Nhạc Ân, Diệp Hạo anh thấy đã vơi gần hết

phiền muộn rồi đấy

Một ngày đẹp trời. Thành phố A lần nữa rộn

ràng kèn trống. Một đám cưới vĩ đại nữa. Cũng của nhà họ Diệp … Việc

Diệp Hạo là con cháu nhà họ Diệp đã khiến mọi người kinh ngạc không

ngớt, mức độ hoành tráng của đám cưới càng làm họ phải thêm líu lưỡi... Nhà trai uy danh, nhà gái cũng không kém, nghe nói là cháu gái một quý tộc Pháp cơ đấy, chậc chậc … Mà đôi vợ chồng trẻ, bất cứ ai có dịp tận

mắt nhìn thấy chỉ có thể cho ra một kết luận:’ đôi hoàng tử công chúa

đẹp nhất họ từng thấy’

….

Đứng trên lễ đường, đón lấy tay Nhạc Ân từ ông Nhạc, nhìn khuôn mặt mĩm cười đáng yêu đối diện, trong lòng

Diệp Hạo hoàn toàn đánh tan những phiền muộn về một ‘ đám cưới rắc rối’

trước đây. Anh giờ đã hiểu được ý nghĩa của chữ ‘ cưới’ này rồi. Nói cho cùng, nó cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, nhưng chính những thứ bên ngoài này, chính những áo cưới, nhẫn cưới, ảnh cưới, rồi chính

những lời chúc mừng của người thân và bạn bè, chính những thứ này đây … mang đến cho anh những kỷ niệm thật đẹp, tô điểm thêm cuộc sống hạnh

phúc của anh và Nhạc Ân.

Lần nữa thực hiện nghi thức trao nhẫn cưới, Diệp Hạo vừa đeo nhẫn cho Nhạc Ân vừa thì thầm

“ Đã giống Diệp Bảo và Elly chưa nào cô ngốc “

Nhạc Ân nhìn chiếc nhẫn hồi nãy bị Diệp Hạo cướp lấy bỏ vào hộp giờ lại nằm

trên tay mình, lại ngẩng đầu nhìn anh mĩm cười rồi gật đầu. Rất giống a, có nhiều người xung quanh nè, và cô cũng biết những ‘ công việc ‘ tiếp

theo nha. Không kịp đợi cha xứ bảo mình đeo nhẫn cho chồng, Nhạc Ân đã

nhanh tay rút chiếc nhẫn còn lại trong chiếc hộp trong tay cha xứ, chụp

lấy bàn tay Diệp Hạo, thành thạo đeo vào ngón áp út của anh, xong nhón

chân ôm chầm anh … nhắm mắt hôn cuồng nhiệt.

‘ A, khác nha … Lần

trước Diệp Bảo và Elly hôn nhau, chỉ nghe tiếng vỗ tay thôi mà … sao giờ mọi người lại cười ồ lên thế nhỉ??’

Nhạc Ân ngơ ngác mở mắt, muốn quay mặt nhìn xuống hội trường, chỉ thấy hông bị ôm chặt, môi bị hôn

ngược trở lại, nâng mắt nhìn lên, cô thấy đôi mắt như đang cười của

DIệp Hạo, cô dường như có thể hiểu được anh đang muốn nói gì với mình.

Vợ ơi, anh yêu em vô cùng, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau …

Hạnh phúc … Nhạc Ân nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn, xung quanh hội trường giờ mới vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng vang dội. Giây phút đặc biệt này,

Nhạc Ân chỉ có duy nhất một suy nghĩ

“ A, vỗ tay thế này mới giống Diệp Bảo và Elly chứ nhỉ ….”