Chương 2.1: Hai mặt

“Ui cha, tối nay em mua đền anh hai chai nước được không?”

Tưởng Trì Kỳ không mở miệng hỏi nước thì thôi, bây giờ Nghiêm Lê đang cầm nước đứng phía sau, nhìn anh đầy chờ mong.

Anh không kiên nhẫn xùy một tiếng, xoay người muốn rời đi.

Tần Lâm ngo ngoe rục rịch, đời này chuyện mà cô nàng không chịu nổi nhất chính là nhìn thấy trai đẹp gặp khó khăn, cho nên khi nhìn thấy cảnh này, cô nàng lập tức đẩy Vưu Tốc lên phía trước.

“Đây có nước nè!”

Vưu Tốc: !

Chai nước này sao lại nằm trong tay cô chứ? Bây giờ cô vứt đi thì còn kịp không???

Những ánh mắt không giải thích được từ bốn phía đều đổ dồn về cô, hai tai Vưu Tốc chợt đỏ bừng.

Nhưng thật ra Tưởng Trì Kỳ rất thản nhiên, anh xoay người đi tới, giọng nói mang theo ý thương lượng, đầu hơi cúi xuống: “Bạn học này, tôi uống nước của cậu được không?”

Chẳng qua chỉ là một chai nước, người thường gặp trường hợp này thì sẽ đưa cho anh ngay.

Vưu Tốc yên lặng làm tâm lý xây dựng, tay mới giơ lên được một nửa thì đột nhiên dừng lại.

Sao tay cô lại đột nhiên run lên thế này?

Tưởng Trì Kỳ nhướng mày, nhìn vào mắt cô đầy khó hiểu.

Ở đây chỉ có Tần Lâm mới chú ý đến biến hóa vi diệu của Vưu Tốc, cô nàng còn chưa kịp ra tay cứu bạn thì Tưởng Trì Kỳ đã cầm lấy chai nước.

“Cảm ơn bạn học.”

Sau đó cổ tay anh dùng sức.

…Nhưng không rút được ra.

Vưu Tốc không thể kiềm chế mà nắm chặt lấy chai nước.

“Hahahaha, hình như người ta không muốn cho anh Tưởng uống đó.”

Nam sinh phía sau còn sợ mọi chuyện chưa đủ náo nhiệt nên chen miệng vào.

Tần Lâm vội vàng chạy đến chắn trước người cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Vưu Tốc mới khiến cô giảm bớt căng thẳng.

Cơ bắp cứng đờ được giải tỏa, chai nước khoáng cuối cùng rơi vào trong tay Tưởng Trì Kỳ.

Anh không để trong lòng, lại nhìn nữ sinh được che chắn phía sau, vừa vặn nắp chai nước vừa tìm điện thoại: “Tôi chuyển khoản tiền nước cho cậu nhé?”

Đường cong giữa cổ và vai anh rất đẹp, vẻ mặt nhàn nhạt tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Tần Lâm lập tức bị sắc đẹp bắt cóc, xua tay giúp Vưu Tốc: “Không…không hết bao nhiêu tiền đâu.”

Cô nàng nói xong, Vưu Tốc ở phía sau mới thoát khỏi cơn xấu hổ, nhẹ nhàng mở miệng: “…Xin lỗi.”

Cô xin lỗi cái gì chứ?

Tưởng Trì Kỳ vô thức nghiêng người sang một bên, cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt cô.

Nữ sinh mặc chiếc váy trắng trơn dài đến đầu gối, chất liệu vải không được đẹp nhưng khí chất cả người quá mức sạch sẽ, giống hệt một con hươu sao nhỏ chui ra từ bụi cây xanh sau cơn mưa ẩm ướt trong rừng, không hề có tính công kích.

Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch môi, không trả lời cô mà chỉ nói tiếng cảm ơn, sau đó quay lại nhàn nhã đứng bên cạnh hai chàng trai kia.

Sắc mặt của Nghiêm Lê ở phía sau tái mét.

Tần Lâm thấy vậy thì vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy vai Vưu Tốc rồi khuyên nhủ: “Đừng nói là mày, người không biết xấu hổ như tao lúc nhìn thấy cậu ta xong cũng chẳng biết phải nói năng thế nào nữa đây này.”

“Không sao đâu, không ai phát hiện đâu.”

Vưu Tốc cúi đầu, trong lòng có chút bực bội.

“Thôi mà đừng nghĩ ngợi nữa, chị đây mời mày đi nằm điều hòa cho mát.” Phá vỡ chuyện tốt của con nhỏ khoa tài chính xong, tâm trạng của Tần Lâm tốt hơn hẳn.



Khách sạn.

Có rất nhiều khách sạn nằm rải rác gần làng đại học, tất cả đều có giá cả phải chăng phù hợp với ví tiền sinh viên.

Vưu Tốc nhìn chằm chằm Tần Lâm thanh toán, thấy trên màn hình hiển thị số tiền chưa đến 200 tệ, cô mới mở điện thoại bắt đầu tìm mấy quán ăn ngon gần đó.

Tần Lâm nói là mời cô đi khách sạn nhưng không thể để cô nàng trả hết được, ít ra cô cũng nên mời bữa tối.

Thẻ phòng quét vào khe rãnh, căn phòng lập tức sáng lên ngay khi cửa được mở ra.

Tần Lâm bật điều hòa, lấy khăn lông dùng một lần từ trong túi ra: “Tao đi tắm trước đã, mày kiểm tra xem phòng này có camera giấu kín không nhé Tốc Tốc.”

“Ok.” Vưu Tốc nhanh chóng đáp lại.

Cô cầm điện thoại mở camera rồi đi quanh phòng, không phát hiện có điểm đỏ nào khả nghi, sau đó mới ngã gục xuống chiếc giường mềm mại.

Số dư của Wechat là 2207 tệ.

Vưu Tốc đặt điện thoại xuống, bắt đầu tính nhẩm.

Mời một bữa tối khoảng 200 tệ thì còn dư lại 2000 tệ, hôm nay là ngày 4, ngày 15 là ngày nhận lương nên chắc chắn vẫn còn đủ dùng tới hôm đó.

Vưu Tốc làm gia sư bán thời gian tại một cơ sở đào tạo bên ngoài trường, cô làm ở đó 5 tiếng mỗi ngày, một tháng kiếm được khoảng 2000 tệ. Cô cũng nhờ cơ sở này giúp cô xếp lớp dạy kèm riêng 1 với 1, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được ai.