Chương 8.3: Trêu chọc

Còn chưa chờ cô nói xong, chẳng biết Tần Lâm nhảy ở đâu ra, đột nhiên vỗ vào vai Vưu Tốc khiến cô sợ tới mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

“Lâm Lâm? Vừa nãy mày ở đâu thế? Sao ra được đây nhanh vậy?”

Tần Lâm bỏ điện thoại vào túi, cười giải thích: “Vừa rồi Thắng Thiên Dương nói sắp có xe hiến máu tới, mà sinh viên hiến máu có thể được cộng điểm, tao nghĩ điểm chuyên ngành của tao nhất định là thấp hơn lần trước nên quyết định đi hiến máu.”

“Hiến máu cộng điểm?” Vưu Tốc bắt đầu có hứng thú.

“Ờ, nhưng tao đang xếp hàng thì đột nhiên nhớ tới dì nhỏ tháng này còn tao còn chưa tới.” Tần Lâm bĩu môi: “Nghe nói hiến máu xong thì dì nhỏ lại càng ít đến.”

“Thế mày cẩn thận một chút, đừng có hiến.” Vưu Tốc có ý tốt khuyên bạn mình.

Nói xong cô vén tay áo: “Để tao hiến cho.”

???

Tần Lâm thấy cô không nói đùa thì lập tức tận tình khuyên bảo: “Người chị em à, mày cũng không hợp đâu, trong đơn đăng ký nói phải không được thức đêm ba ngày, mới hôm trước mày còn thức trắng đêm mà.”

Khuyên thì khuyên nhưng Tần Lâm biết rõ Vưu Tốc rất cố chấp với chuyện cộng thêm điểm này, mắt thấy cô khăng khăng muốn đi xếp hàng, cô nàng đành phải đi theo, vừa tra baidu xem thức trắng đêm hiến máu có những nguy hiểm gì.

“Không được đâu, tao thấy nguy hiểm lắm…”

Ngay lúc Tần Lâm định dùng biện pháp cứng rắn kéo cô lại, lại thấy người trước mặt xoay người lại, đột nhiên quay trở về.

Cổ họng Vưu Tốc khô khan, cô đã từng nghĩ đến quả báo nhưng không ngờ nó lại tới nhanh đến như vậy.

Người đứng cuối hàng chính là Tưởng Trì Kỳ, là người nửa tiếng trước bị cô chơi đùa một chập.

Cũng không cần phải nói bóng nói gió để hỏi han làm gì, chỉ cần có mắt là nhìn ra anh đang rất khó chịu.

Tưởng Trì Kỳ lạnh mặt đứng ở cuối hàng, khí chất xuất chúng nổi bật, mặc áo phông trắng rộng thùng thình, nam nữ xung quanh đều đang nhìn lén anh.

Trên tay anh cầm đơn đăng ký cùng với một tờ…giấy nhớ màu lam nhạt.

Lông mày Vưu Tốc giật giật.

Chẳng lẽ anh muốn dựa vào chữ viết để tìm được chủ nhân của nó sao?

Trời ơi sao cô lại đi trêu chọc anh làm cái gì không biết???

Lúc tâm trạng không vui, Tưởng Trì Kỳ không thích nói chuyện, cố tình Thắng Thiên Dương lại là kẻ nói nhiều, chỉ cần cơ miệng không được hoạt động ba giây là đã thấy khó chịu.

Cậu ta đang thấy chán nản vì không có ai nói chuyện, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Tần Lâm và Vưu Tốc, vì thế lập tức gọi to: “Ê, ở đây này.”

Bước chân của Vưu Tốc dừng lại.

Bị ảnh hưởng bởi ánh hào quang của Tưởng Trì Kỳ, mọi người ít nhiều cũng chú ý đến Thắng Thiên Dương ở bên cạnh anh, thêm việc giọng người này to, bây giờ gần như 80% người đều dừng mắt trên người các cô.

Tần Lâm chửi thầm một tiếng, hùng hổ kéo Vưu Tốc đi tới.

“Thắng Thiên Dương, cậu không nhỏ tiếng được à?”

“Tôi nói to vậy hả? Tại sợ hai người không nghe thấy thôi.”

Cậu ta cười rồi quơ quơ đơn đăng ký: “Nghe gì chưa? Hiến máu xong còn được nhận quạt nhỏ với đồ ăn đấy, hôm nay nóng vậy mà quạt ở siêu thị bán hết rồi nên chúng tôi mới tới đây.”

“Lên mạng mua không nhàn hơn à?”

“Ê sao cứ nói huỵch toẹt ra vậy, đi hiến máu là làm việc tốt đấy.”

Tần Lâm cũng cảm thấy buồn cười trước độ mặt dày của Thắng Thiên Dương, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tờ giấy nhớ trong tay Tưởng Trì Kỳ, không khỏi giơ ngón tay cái lên với anh: “Tưởng Trì Kỳ cậu ghê thật đấy, đi hiến máu mà cũng có người đưa thư tình.”

Tưởng Trì Kỳ nghe vậy thì quay đầu, giơ tờ giấy nhớ ra cho cả ba cùng đọc.

Tần Lâm: “… Coi như tôi chưa nói gì nhé.”

Vưu Tốc: “…”