Chương 26

Tuy nhiên, có một loại người như các ngươi, mặc kệ ta muốn làm gì, các ngươi cũng chỉ biết ăn vạ vô sỉ.

Triệu thị không khỏi lại oán giận nói: "Ta đã nói, một thứ nữ xứng như con, không xứng với con trai ta, lại là di nương dưỡng, không môn đăng hộ đối, nhưng con và cha con cố tình nhận lời, muốn ta nói gì..."

Mắt thấy mẫu thân lại muốn thao thao bất tuyệt, Ly Hạc Xuân vội vàng cắt ngang: "Nàng còn nhỏ, lại mới vừa gả về đây, cái gì cũng không hiểu, dĩ nhiên cần mẫu thân dạy dỗ. Còn có Xuyên ca nhi, mẫu thân sở dĩ đồng ý việc này, không phải vì thương cảm nàng là dì của Xuyên ca nhi, tương lai sẽ đối xử tốt với Xuyên ca nhi sao? Nếu cứ ngăn cản họ tiếp xúc, thì sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu."

Lại nghĩ đến lời nói của Chiết Oản hôm qua, Ly Hạc Xuân nói: "Nàng tuổi nhỏ, sợ mình nói sai làm sai khiến mẫu thân trách cứ, nên không dám làm gì cả. Mẫu thân cũng vậy, nên cho nàng chút thể diện..."

Triệu thị nhướng mày: "Ta trách cứ Chiết Oản? Ta căn bản là..."

Câu nói tiếp theo của bà, Ly Hạc Xuân cũng hiểu rõ, đành phải xua xua tay, bất đắc dĩ nói: "Nhi tử trước tiên sẽ đưa nàng về Chiết gia, bằng không tối hôm nay..."

Triệu thị hừ lạnh một tiếng: "Đi thôi”."

Ly Hạc Xuân một mình trở lại đường đình, Chiết Oản đang nhỏ giọng nói chuyện với Tố Thiện, thấy hắn trở về, hai người liền im bặt.

Ly Hạc Xuân đi thẳng ra ngoài, Chiết Oản cùng Tố Thiện đi theo. Đường ma ma và Vu ma ma đã ở bên xe ngựa, Xuyên ca nhi cũng được ôm ra.

Xuyên ca nhi ngoan ngoãn nằm trong lòng ma ma, thấy Ly Hạc Xuân thì có chút kích động, muốn nhoài người qua, nhưng lại có chút sợ hãi. Sau đó lại thấy sắc mặt Chiết Oản hơi hơi bối rối.

Là vì thấy phản ứng của người lạ.

Chiết Oản giấu đi cảm xúc trong lòng, không vội vàng ôm lấy Xuyên ca nhi, chỉ hỏi: "Xuyên ca nhi đi cùng xe ngựa nào?"

Ly Hạc Xuân muốn hai người họ ở chung nên đề nghị: "Tất nhiên là đi theo chúng ta."

Chiết Oản gật đầu đồng ý: "Vậy để Vu ma ma bế Xuyên ca nhi đi cùng xe ngựa với chúng ta."

Xe ngựa của phủ Quốc công rộng rãi, đủ chỗ cho ba người lớn và một đứa trẻ.

Vu ma ma vui vẻ bế Xuyên ca nhi lên xe ngựa, rồi mỉm cười nói với Ly Hạc Xuân: "Đại thiếu gia, đôi mắt của Xuyên ca nhi ngày càng giống ngài."

Ly Hạc Xuân không trả lời. Hắn mím môi, không muốn phản ứng với bà tử. Hắn chỉ đưa tay đón lấy Xuyên ca nhi từ Vu ma ma, ôm vào lòng, rồi nhìn Chiết Oản nói: "Xuyên ca nhi, đây là mẹ của con."

Xuyên ca nhi ngoan ngoãn gọi: "Mẹ."

Chiết Oản run rẩy, nhẹ nhàng gật đầu và đáp: "Ừ."

Sau đó, nàng lại cụp mắt xuống, không nói lời nào.

Sự bất mãn của Ly Hạc Xuân đối với nàng đột nhiên lên đến đỉnh điểm. Hắn mang theo chút tức giận: "Nàng muốn ôm con một chút không?"

Chiết Oản: "Để bà tử ôm đi. Thϊếp không hay ôm con, sợ làm ngã con."

Nàng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, dường như không nhận ra sự tức giận của Ly Hạc Xuân, cũng không cảm thấy mình làm như vậy có có đúng hay không.

Nàng chỉ đơn thuần nói với hắn rằng nàng sẽ không ôm con vì sợ làm ngã. Do đó, nàng không dám ôm.

Ly Hạc Xuân không biết phải nói gì. Cuối cùng, hắn chỉ gật đầu, nén giận nói: "Vậy sau này nàng hãy ôm con nhiều hơn."