Chương 45: Nể Mặt Ngươi Là Mỹ Nhân, Ta…

Hắn đã từng nghĩ rằng, không xuất hiện bạo kích gấp trăm lần có phải do thời gian dài không đi Yên Vũ Các, BUFF của mình không tăng lên, cho nên mới xuất hiện vấn đề này.

Rất nhanh, Lâm Phàm đem suy nghĩ ấy ném ra sau đầu, thậm chí còn nghiêm khắc phê bình bản thân.

BUFF?

Đó là thứ không tồn tại, chẳng qua chỉ muốn giải tỏa bản thân thôi, cần gì phải tìm những lý do này chứ. Giải phóng thể xác và tinh thần, đắm chìm trong nữ sắc chính là hành động vô cùng tầm thường, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đối với tu hành.

“Lâm huynh, Bát tiểu thư đến thị sát bến tàu.” Ngô Tuấn chính là camera giám sát của Lâm Phàm, chỉ cần có việc đều sẽ đến đây thông báo trước tiên. Bản thân hắn ta cũng là một người trẻ tuổi, cho nên rất khâm phục Lâm Phàm.

Hắn ta đã có một thời gian dài làm bạn với Lâm Phàm, hiểu rõ vị thiên tài họ Lâm này đối với việc tu luyện cố gắng tới mức nào. Không... không thể dùng cố gắng để hình dung nữa, mà hắn thật sự đã đạt tới cấp độ điên cuồng.

Người bình thường mà tu hành như vậy, cơ thể hoàn toàn không chịu đựng nổi, chắc chắn sẽ sụp đổ mất.

“Biết rồi.” Lâm Phàm tích chữ như vàng, Ngô Tuấn và hắn có quan hệ không tệ nên mới đáp lại hai chữ.

Bến tàu.

Đám thương gia đeo vàng bạc đầy người vốn mặt mày rạng rỡ, bây giờ ai nấy đều ủ dột, giống như có tâm sự gì.

“Lâm huynh, gần đây không được yên ổn, đơn vị mà Bát tiểu thư phụ trách đều chịu ảnh hưởng, giống như có một thế lực ngầm nào đó đang nhắm vào chúng ta.” Ngô Tuấn lo lắng vô cùng.

“Thật sao?”

Hắn vẫn luôn miệt mài khổ tu, đâu có chú ý nhiều chuyện như vậy. Đối với hắn mà nói, đó cũng không phải vợ ta, ta làm việc của mình đến nơi đến chốn là tốt rồi, những thứ khác không liên quan gì đến ta cả.

Cũng đâu phải vợ ta, quản nhiều như vậy làm gì?

“Đúng vậy, ngươi vẫn luôn tu luyện, không chú ý những việc bên ngoài, ta nghe những bang chúng khác nói, quãng thời gian trước, Trương quản giáo sầm mặt từ ngoài thành trở về, có mấy vị huynh đệ đều là được khiêng về, không phải đứt cánh tay thì cũng là gãy chân, cảnh tượng rất thê thảm.”



Ngô Tuấn nói luôn mồm, giống như hắn ta không thể dừng lại.

Lâm Phàm dùng vẻ mặt lạnh nhạt lắng nghe, không bảo Ngô Tuấn im miệng, sợ đả kích nội tâm hắn ta, dù sao nghe tai trái, rồi cũng ra tai phải thôi.

Chẳng mấy chốc, các bang chúng bình thường đứng thành hai hàng trái phải, Lâm Phàm đứng ở chính giữa, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chờ đợi Bát tiểu thư đến, cảm giác này giống như đang tiếp đón một nhân vật quan trọng nào đó.

Lâm Phàm không có cảm giác thuộc về đối với Kình Lôi minh, cùng lắm là làm hết trách nhiệm thôi. Hắn coi Kình Lôi minh như chỗ nghỉ chân, và tất nhiên cũng sẽ xử lý tốt các việc nằm trong chức trách của mình.

Đương nhiên, bất kể nói gì, Bát tiểu thư bây giờ cũng là nữ lão đại của hắn, cho dù không quan tâm đến những điều này, thì cũng phải nể vẻ đẹp kia của Bát tiểu thư, cho mỹ nhân một chút mặt mũi không phải là…

Nhưng mà thật đáng tiếc.

Lúc Bát tiểu thư và Trương quản giáo cùng nhau đi vào bến tàu, dứt khoát lướt qua mặt hắn, đến suy nghĩ liếc một cái cũng không có, đi thẳng về phía đám thương nhân đang lo lắng kia.

Lâm Phàm đành chịu, bản thân khép kín quá nên mất hết cả thể diện.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Cần gì phải phô trương đến thế?

Ngô Tuấn biết Bát tiểu thư có địa vị cực cao, nhưng trong lòng hắn ta đã coi Lâm Phàm là huynh đệ tốt, là lãnh đạo tốt. Bát tiểu thư ngươi đi lướt qua thần tượng trong lòng ta, thế mà lại chẳng thèm liếc nhìn người ta một cái, thật sự nhục nhã Lâm tinh anh trong lòng ta.

“Lâm huynh, ta tin rằng một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Bát tiểu thư.” Ngô Tuấn vô cùng tin tưởng nói.

Lâm Phàm cười nói: “Ta lọt vào trong mắt nàng ta làm gì.”

Đây là cách nói rất kỳ lạ.



Ngô Tuấn nhỏ giọng nói: “Ta nói ngươi nghe, ta vẫn cho rằng Bát tiểu thư nên tìm một vị nào đó hùng mạnh để dựa vào. Thân là nữ nhân, làm việc vẫn có một chút không bằng nam nhân.”

“Ăn nói cho cẩn thận.” Lâm Phàm vỗ bả vai Ngô Tuấn. Ý tưởng này của ngươi nếu đặt ở kiếp trước của ta thì rất nguy hiểm. Một đám nữ nhân biết đánh quyền có thể đánh nát sọ ngươi, nói thô tục là thậm chí còn khiến ngươi phun ra cả phân ấy chứ.



Hắn không biết Bát tiểu thư đang tán gẫu gì với đám thương nhân này, dù sao địa vị của hắn hơi thấp, tạm thời vẫn chưa có thể tiếp xúc đến một mặt kia.

Nhưng mà…

Hắn phát hiện Bát tiểu thư vô cùng coi trọng Trương quản giáo. Người đó cho dù lui về hậu phương, sau khi bị phế thực lực giảm xuống rất nhiều, vẫn trở thành tâm phúc bên cạnh Bát tiểu thư.

Hơn nữa Bát tiểu thư đi đâu cũng mang theo Trương quản giáo, không hề gặp qua gương mặt xa lạ nào khác.

Chỉ có thể nói Bát tiểu thư thật sự rất thảm, tình hình của nàng không được lạc quan cho lắm. Giống như Trịnh Uyên đã nói vậy, chung quy là nữ nhân, vừa không có thực lực tuyệt đối lại vừa không bán sắc, quả thật rất khó hấp dẫn cường giả đi theo nàng ta.

Đợi đến buổi chiều, Bát tiểu thư sau khi trao đổi xong với thương nhân và sớm rời đi, khi trở về bến tàu, không chỉ có Trương quản giáo đi theo bên người mà còn có một vị nam tử khác.

Lâm Phàm nhìn mấy lần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người khác xuất hiện bên người Bát tiểu thư ngoài Trương quản giáo.

Bát tiểu thư không nói gì.

Trương quản giáo đứng ra nói: “Dạo gần đây trên biển xuất hiện một đám hải tặc, chuyên quấy rầy thuyền hàng, quậy đến mức đám thương nhân khổ không nói nổi. Ngày mai có một chiếc thuyền buôn định từ nơi này xuất phát đến thành Hà Tân, đường xá xa xôi, sợ gặp nạn nên cần các ngươi lên thuyền áp giải hàng hóa.”

“Lâm Phàm, vị này chính là cao thủ Tây Môn Thôi do Bát tiểu thư mời tới, được người ta xưng là Lãng Lý Bạch Long, am hiểu tinh tường thủy vận. Các ngươi trước hết do hắn quản lý, nghe theo hắn sắp xếp.”

Lâm Phàm nói: “Được.”

Sau đó hắn nhìn đối phương. Khi Trương quản giáo giới thiệu đối phương, Tây Môn Thôi ngạo nghễ ngẩng đầu, tỏa ra một loại khí chất thanh niên tài năng tuấn tú, giống như trong trời đất này chỉ có hắn ta là mặt trời chói chang nhất vậy.