Chương 44: Nắm Bắt Cơ Hội Tranh Thủ Bắt Chẹt Một Phen (2)

Nếu ngươi đã rơi vào trong tay ta, thì cũng đừng trách ta.

Trịnh Uyên sờ soạng hồi lâu, lắc đầu nói: "Không mang, có điều chỗ ta ở có, ngươi có thể cùng với ta đi tìm."

"Được, không thành vấn đề." Lâm Phàm đồng ý.

Hắn không sợ Trịnh Uyên có âm mưu quỷ kế gì. Nếu nói người đang sợ hãi nhất là ai, vậy đương nhiên là Trịnh Uyên rồi. Có điều qua lần tiếp xúc với lão ta vừa rồi, Lâm Phàm đã nhìn ra được vấn đề, dũng khí của người này không lớn như hắn nghĩ.

Mặt khác về ba người bịt mặt, trực tiếp thả cho bọn họ đi là được, không có thương tổn tính mạng của bọn hắn, chẳng qua là chút nội thương nhỏ mà thôi, không chết người được.

Lâm Phàm theo Trịnh Uyên rời đi: "Đừng có giở trò bịp bợm, ta có bản lĩnh vặn gãy cổ của ngươi trong chớp mắt, mà lúc thi thể ngươi bị phát hiện ra, ta đã sớm có thể xóa mọi dấu vết, chưa hẳn có người có thể tìm tới ta."

"Sẽ không, ta tuyệt đối sẽ không giở trò bịp bợm." Trái tim của Trịnh Uyên như sắp nổ tung ra, luôn cảm giác ngày càng quỷ quái, vậy mà lại biến thành cái dạng này.

Nếu như cho lão ta một cơ hội nữa, lão sẽ nói với Lâm Phàm… Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, không có ý gì khác.

Một tòa dinh thự không nhỏ, đặt ở thành Thiên Cửu sẽ thuộc về giai cấp trung lưu. Xem ra, hắn ở bên cạnh Nhị công tử đúng là có địa vị, với tiền lương hàng tháng, bình thường không thể ở nổi chỗ này.

Ngay lúc Trịnh Uyên muốn dẫn Lâm Phàm đi qua cửa chính thì lại bị Lâm Phàm ngăn lại.

“Đừng đi cửa chính, không an toàn.”

“Hả?”

Lâm Phàm cười, kéo Trịnh Uyên đi vào hậu viện, nhảy xuống một cái, đưa lão đáp xuống phía trong căn nhà.

“Cửa chính thì không đi, cần gì phải như thế này.” Trịnh Uyên nhìn mà không hiểu nổi hành động của Lâm Phàm, thật là kỳ quặc. Chẳng lẽ hắn còn sợ ta phục kích sau lưng sao. Ta và gia đinh ở đây, cho dù có hợp sức lại cũng không phải đối thủ của ngươi.

Lâm Phàm không giải thích, không muốn để bất cứ nhân tố không rõ nào ảnh hưởng đến hành động của mình. Nếu như đi cửa chính mà bị gia đinh nhìn thấy, Trình Uyên hét lên, trả đũa ngược lại thì đúng là hắn không biết phải làm như thế nào.



“Chỉ thế này thôi?”

Lâm Phàm nhìn thấy ba trăm lượng ngân phiếu đặt trên bàn, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nhìn về phía Trịnh Uyên, muốn cho đối phương cảm nhận được sự đe dọa, thành thật lấy ngân phiếu ra.



“Thật sự chỉ có thế thôi.” Trịnh Uyên đáp.

Lâm Phàm biết Trịnh Uyên không nói thật, dường như nghĩ đến cái gì đó, nói tiếp: “Ta nghe nói ngươi thích nhất là sưu tầm một số đồ vật kỳ lạ, chỉ ba trăm lượng này không phải quá ít sao?”

Ba trăm lượng không phải là ít nữa, nếu dùng cách nghĩ của Trương quản giáo để nói, chỗ này cũng chỉ đủ cho ta đi Yên Vũ Các tìm Hồng Lăng ba lần mà thôi, muốn đuổi ăn mày chắc.

“Cái gì? Lại là tên xấu xa nào đồn bậy ở bên ngoài?” Trịnh Uyên hoảng hốt: “Oan uổng, thật oan uổng, ngươi nhìn ta đã từng này tuổi, làm gì còn sức lực đó.”

Lâm Phàm nhìn Trịnh Uyên một cái, cất ngân phiếu ở trên bàn đi, sau đó quay người bước ra ngoài.

“Chờ một chút.” Trịnh Uyên gọi.

“Hử?”

“Lão phu nói với ngươi mấy câu thật lòng, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đi theo Bát tiểu thư sẽ không có tương lai. Có lẽ, ngươi cho rằng Nhị công tử không phù hợp, vậy ngươi có thể ra ngoài hỏi thăm tình hình của Đại công tử một chút. Cho dù cuối cùng Bát tiểu thư thật sự chiếm được quyền chủ động, nhưng chỉ cần Đại công tử trở về thì mọi cố gắng đều sẽ tan thành mây khói.”

Trịnh Uyên vẫn muốn cứu vãn chút địa vị ở trước mặt Nhị công tử, chỉ cần lôi kéo được Lâm Phàm, nhất định sẽ được Nhị công tử nhìn với con mắt khác.

Lâm Phàm quay người, yên lặng nhìn lão, bàn tay vuốt qua cổ một cái khiến Trịnh Uyên sợ lạnh cả người, sau đó hắn leo tường rời đi.

“Phù!” Trình Uyên ngồi trên ghế, lầm bẩm: “Đúng là thứ không biết tốt xấu.”



Mấy ngày sau.

Cuộc sống yên bình đến vô vị, không hề có sóng gió như trong tưởng tượng.

Mỗi ngày tỉnh dậy, Lâm Phàm đều đi xem cảnh náo nhiệt trên đường phố, gặp được gánh hàng rong tỏa ra hương thơm thì hắn dừng bước, mua chút đồ ăn ngon để thỏa mãn cơn đói.

Nếu là quá khứ, hắn sẽ đứng ở đây suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng dứt khoát rời đi. Đồ ăn ngon có gì tốt, ăn vào lại càng không có ích đối với cơ thể, nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn có tiền…

Giống như thường ngày, sau khi đến bến tàu, hắn lại say mê tu luyện, từng bước ngộ ra sự bí ẩn của Tứ Hợp Chưởng. Hoàng Chương không lừa hắn, Tứ Hợp Chưởng so với Đại Lực Ngưu Ma Quyền đúng là tuyệt diệu hơn rất nhiều.

Thời gian dần trôi qua.



Chưởng phong lấy toàn thân hắn làm trung tâm mà khuếch tán, nếu như đến gần phòng nghỉ sẽ có thể nghe thấy âm thanh nặng trĩu của chưởng phong từ bên trong truyền ra.

“Xong rồi.”

Bảng số liệu hiển thị độ thông thạo Tứ Hợp Chưởng.

Từ độ thông thạo có thể nhìn ra Tứ Hợp Chưởng so với hai môn võ khác lợi hại hơn một chút.

【Độ thông thạo: Tứ Hợp Chưởng (0/400) 】

“Với thiên phú của ta bây giờ mà cũng phải lĩnh hội trong một thời gian dài, xem ra đúng là không tệ.” Lâm Phàm lẩm bẩm, hắn đã có cái nhìn tốt hơn về Hoàng Chương. Mặc dù tên này rất thích tiền, nhưng hiệu suất làm việc lại khá ổn.

Tiếp tục khổ tu, chỉ có khổ tu mới khiến hắn cảm thấy an toàn, giúp hắn sống thật tốt ở thế giới đầy phân tranh và nguy hiểm này.

【Nhắc nhở: Phát động gấp sáu lần bạo kích! 】

【Nhắc nhở: Độ thông thạo Tứ Hợp Chưởng +6! 】



Tu luyện khô khan thường vào lúc như thế này khiến người ta dễ dàng bị mê hoặc.

Người khác làm việc, hắn tu luyện.

Người khác đi đại tiện, hắn tu luyện.

Người khác dạo lầu xanh, hắn vẫn chỉ có tu luyện.

Ngoại trừ tu luyện, không có bất kỳ thứ gì có thể khơi dậy sự hứng thú của hắn, giống như lúc trước hắn nghĩ, cho dù trời có sụp xuống, hắn cũng sẽ không dao động chút nào.

Thời gian trôi đi, năm tháng vụt qua như nước chảy.

Lâm Phàm tu luyện Tự Hợp Chưởng đến cảnh giới Thông Thấu, tích lũy điểm vạn năng lên tới 198 điểm. Nhưng, vận may của hắn không tốt lắm, số lần bạo kích vẫn là hai chữ số, không phải bạo kích gấp trăm lần như hắn tưởng tượng.

Đây là việc duy nhất khiến hắn nuối tiếc.