Chương 40: Hoàng Chương, Người Có Phẩm Đức Cao Thượng (2)

Người có thể mang nhiều tiền xuống phố như vậy, chắc hẳn không phải là người bình thường.

Hơn nữa gã còn quan sát đối phương nhiều lần, phát hiện đối phương vô cùng lạ mặt, tuyệt đối không phải là người thành Thiên Cửu, nghĩ đến chuyện thả dây dài câu cá lớn, gã mới gọi đối phương lại, trả lại túi tiền cho hắn ta.

Liễu công tử nói: “Hoàng huynh cứ nói đùa, thành Thiên Cửu và thành Hà Tân đều là một trong những tòa thành chủ chốt, hai nơi đều không phân cao thấp, huống chi thành này còn có người có phẩm đức cao thượng như Hoàng huynh, không phải đã tô điểm thêm cho nơi đây không ít vinh dự ư.”

“Ai nha, huynh khen ngợi như vậy thật khiến ta xấu hổ. Hoàng Chương ta tuy nói không có thành tựu gì, nhưng luôn biết một đạo lý, cái của ta thì chính là của ta, không phải của ta thì không được lấy.”

Liễu công tử nâng chén: “Hoàng huynh, ta mời huynh một chén.”

“Cạn ly, cạn ly.” Hoàng Chương cười, uống một hơn cạn chén, sau đó ánh mắt vô tình liếc thấy Lâm Phàm ở bên đường, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, đặt cái chén không xuống.

“Liễu công tử, chờ một lát. Ta thấy người quen.”

Sau đó Hoàng Chương đứng dậy đi tới lan can trên lầu.

“Lâm huynh, chỗ này...”

Quán rượu, một bàn đầy món ngon. Loại rượu trên bàn thu hút sự chú ý của Lâm Phàm, rượu này không hề rẻ, thuộc loại đắt nhất, không ngờ lại xa xỉ như vậy.

Hoàng Chương đương nhiên không nỡ bỏ bạc, vậy chắc hẳn là của vị thanh niên trẻ tuổi trông có vẻ hào hoa phong nhã trước mặt rồi.

“Lâm huynh, vị này là Liễu công tử Liễu Nhập Thế, người thành Hà Tân, ta và huynh ấy mới quen chưa lâu, nhưng vô cùng hợp nhau.” Hoàng Chương giới thiệu, sau đó nhiệt tình giới thiệu Lâm Phàm.

“Liễu công tử, vị này chính là huynh đệ tốt Lâm Phàm của ta, ngươi đừng trông hắn còn trẻ tuổi, kì thực rất được Bát tiểu thư ở Kình Lôi minh chúng ta yêu mến, mới gia nhập bang chưa được bao lâu đã được đề bạt làm tinh anh. Nếu như không phải ở trong bang chưa được bao lâu, không khéo sớm đã là nhân vật cấp bậc đường chủ rồi.”

Bản lĩnh chém gió không chớp mắt của Hoàng Chương thật đáng gờm, năng lực thổi phồng người khác cũng không tầm thường, mới thế đã nâng cấp địa vị của Lâm Phàm lên một tầm cao mới.

Loại thân phận như tinh anh này chả đáng là gì, thậm chí còn khó lọt vào mắt một số nhân vật có địa vị, nhưng thông qua sự miêu tả của Hoàng Chương, tiềm lực của Lâm Phàm phút chốc đã được nâng cao như diều gặp gió.



“Liễu công tử, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Lâm Phàm đứng dậy chắp tay nói.

Liễu công tử cũng lập tức đứng dậy, mỉm cười ôm quyền đáp lại: “Xem tướng mạo của Lâm huynh liền biết không phải người phàm tục. Hôm nay được Hoàng huynh giới thiệu, có thể làm quen với một nhân vật như Lâm huynh đây, thật khiến Liễu mỗ vinh hạnh.”

Hoàng Chương mới gặp cứ ngỡ như quen biết nhau từ lâu, thấy bọn họ khách sáo như vậy, mà gã thèm thuống rượu ngon trên bàn đã lâu, bèn đứng dậy cầm lấy cổ tay hai người, ánh mắt chan chứa tình cảm: “Hai vị huynh đệ này, hà tất phải khách sáo như vậy, gặp được nhau chính là có duyên, vừa ăn vừa nói.”

“Được.”

Lâm Phàm có việc mới đến tìm Hoàng Chương, nhưng mà với tình hình hiện tại, đương nhiên không thể gặp riêng Hoàng Chương, có điều vị Liễu Nhập Thế trước mặt đây rất có khí chất của một vị công tử cao quý, chắc hẳn là người có địa vị.

Nào có sống đời khốn khổ giống như bọn họ.

Người ta sống như thế mới gọi là đáng sống, cơm ngon áo đẹp, tiêu sái tung hoành ngang dọc, không giống hắn và Hoàng Chương, một kẻ cắm cổ đi vay tiền, một người vùi đầu vào tu luyện.

Trong lúc nói chuyện không nắm được quá nhiều thông tin có ích, vị Liễu công tử đến thành Thiên Cửu du ngoạn, định ở nơi này sinh sống một khoảng thời gian, nghe ý hắn ta nói, hình như có khế đất ở đây.

Quả nhiên là người có tiền, gian ác nhất cũng là người có tiền.

Liếc nhìn Hoàng Chương hai mắt đang sáng rực, xem ra vị Liễu công tử này đã bị Hoàng Chương coi trọng, cuộc đời đi vay tiền của gã sẽ bước sang một trang mới, hi vọng Liễu công tử này không quá thảm.

Dù sao Hoàng Chương cũng có thủ đoạn, biết ăn nói, biết nịnh nọt, biết hai thứ này là đủ rồi.

Liễu Nhập Thế không làm Lâm Phàm hứng thú lắm, nếu như muốn có quan hệ rộng, càng toàn diện, thì phải kết giao thân thiết một phen, nhưng hắn hiện tại cả thể xác và tinh thần đều chuyên chú tu luyện, vốn không có thời gian kết giao với quá nhiều người.

Hắn trước nay luôn tin tưởng, chỉ cần bản thân có thực lực mạnh mẽ, mạng lưới quan hệ cũng sẽ tự động trải rộng ra, nhưng nếu không có thực lực, có nhiều mạng lưới quan hệ hơn nữa cũng không bền chắc, chọc một cái liền rách.

Sau một hồi.

“Hoàng huynh, Lâm huynh, hôm nay kết thúc tại đây, chúng ta có thời gian lại gặp mặt.” Sắc mặt Liễu Nhập Thế ửng đỏ, hắn ta đứng dậy ôm quyền, đã uống không ít rượu.



Lâm Phàm và Hoàng Chương đứng dậy tiễn hắn.

“Xin dừng bước, không cần tiễn ta, có thời gian lại tìm đến ta.” Liễu Nhập Thế xua tay, xoay người rời đi đầy phóng khoáng, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngân lượng đập vào mặt bàn ở lầu dưới truyền lên, cùng với giọng nói không cần thối lại.

“Lâm huynh, ngươi nhìn xem, đây mới gọi là phóng khoáng.” Hoàng Chương cảm thán, “Người trẻ tuổi bây giờ thật đáng ngưỡng mộ, nếu như tất cả người trẻ tuổi đều như Lâm huynh đây, mấy kẻ như chúng ta thật sự sẽ bị đào thải mất.”

“Hoàng huynh tự hạ thấp bản thân rồi.” Lâm Phàm cảm thấy giao lưu với Hoàng Chương thì phải học cách diễn kịch, nếu không biết diễn kịch, thật sự rất khó nói chuyện với gã.

Hoàng Chương cười: “Vị Liễu huynh này khá tốt, có cơ hội nhất định phải đi quấy rầy một phen.”

“Ngươi biết địa chỉ hắn sao?”

“Hả?”

“Địa chỉ.”

“Cái này, hình như có...”

“Không có, vị Liễu huynh có mời chúng ta đến nhà làm khách, nhưng nhà ở đâu thì huynh ấy không nói.” Lâm Phàm cười cợt.

Hoàng Chương đáp: “Hờ, không sao hết, không khéo vừa nãy nói chuyện rôm rả quá, nhất thời quên mất, chỉ cần Liễu huynh vẫn ở thành Thiên Cửu, cho dù bị chôn xuống đất, ta cũng có thể đào hắn lên.”

Lâm Phàm nhìn Hoàng Chương, sao hắn không hiểu chứ, vất vả mãi mới câu được một con cá lớn, nào có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.

Không liên quan đến hắn, vẫn còn chuyện quan trọng đây.

“Hoàng huynh, đi dạo nói chuyện chút.”

“Được.”