Chương 39: Hoàng Chương, Người Có Phẩm Đức Cao Thượng (1)

“Ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm xong.” Quy Thắng khinh bỉ liếc nhìn lão già, sau đó cung kính nói: “Công tử, tên kia chỉ là một tinh anh bé nhỏ mà thôi, có tài cán gì mà được công tử coi trọng.”

Lão già bị Quy Thắng làm mất mặt, trong lòng giận dữ, chỉ hận không thể xé xác hắn ta.

Nhị công tử ngồi thả câu cười đáp: “Ta đâu có coi trọng hắn. Giống như ngươi nói vậy, hắn chỉ là một tinh anh thấp kém mà thôi, sao có thể lọt vào mắt ta, chỉ là muốn cướp người để cho Bát muội biết, người mà muội ấy đề bạt, nói phản bội là phản bội. Đáng buồn thay, tên ấy không nể nang mặt mũi, lại dám không tới đây.”

Quy Thắng đột nhiên cảm thấy bản thân có đất dụng võ, chủ động xin đi bắt giặc: “Tiểu nhân nguyện vì công tử nước sôi lửa bỏng cũng không từ, để tên tiểu tử kia biết thế nào là lợi hại.”

“Nhị công tử, ta cho rằng hắn đang gây phiền phức cho ngài, nếu hắn động vào đối phương, Bát tiểu thư chắc chắn sẽ đấu với Nhị công tử, đến lúc đó chính là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Lão già nắm lấy cơ hội, khiến lời nịnh nọt của Quy Thắng bị hạ bệ không đáng giá một xu.

“Ngươi...” Quy Thắng căm giận nhìn đối phương, nếu như đang ở chỗ không người, hắn ta nhất định sẽ xé nát cái miệng của lão già trước mặt này.

Nhị công tử lên tiếng: “Trông dáng vẻ của các ngươi hiện tại, chả khác gì hai con khỉ...”

“Thuộc hạ biết sai rồi.” Lão già lập tức sợ hãi.

Trái lại Quy Thắng vò đầu bứt tai giống như bị khỉ tinh nhập, bay lên nhảy xuống, nhe răng trợn mắt, sinh động y như một con khỉ hàng thật giá thật.

Nhị công tử sững người trong chốc lát, sau đó ôm bụng cười lăn lộn, chỉ vào Quy Thắng.

“Nhân tài, nhân tài đây rồi.”

Hắn ta không ngờ Quy Thắng lại thú vị như vậy, thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta.

Quy Thắng thấy Nhị công tử thích thú cười cợt, lại càng ra sức biểu diễn, thỉnh thoảng còn trợn mắt há mồm khıêυ khí©h Trịnh Uyên.

Trịnh Uyên trợn ngược mắt.

Lão ta chưa từng nghĩ Quy Thắng lại vô sỉ đến mức độ này, đúng là khiến lão ta mở mang tầm mắt, cả cuộc đời đã từng chứng kiến những biến hóa nghiêng trời lệch đất, có lẽ kẻ diễn xiếc cũng chỉ diễn được như hắn ta mà thôi.

“Trịnh Uyên...”

“Có lão nô.”



“Ngươi nên học tập Quy Thắng một chút, xem xem có phải rất náo nhiệt không.”

L*иg ngực Trịnh Uyên ngột ngạt vô cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một ngụm máu. Lão ta bằng này tuổi đầu rồi, sao có thể đánh mất hình tượng, cam nguyện làm một con khỉ.

Thật sự không thể so sánh với Quy Thắng, nhìn vẻ mặt ti tiện của tên kia, còn giống như đang rất hưởng thụ.

Bái phục chịu thua, ngươi thật lợi hại.

“Rõ.”

Ngoài miệng nói đồng ý học tập Quy Thắng, nhưng trong lòng lại mắng chửi Quy Thắng đến mức cha mẹ không nhận ra.

“Thôi được rồi, những chuyện nhỏ nhặt này không quan trọng, đối với ta mà nói, Kình Lôi minh là cái thá gì, dù ta chưa từng tu luyện, nhưng kẻ nào liều mạng dám chống đối ta?”

“Các ngươi có biết ta dựa vào ai? Dựa vào ta, vào ngươi, hay vào hắn, các ngươi có biết không?”

Nhị công tử áo trắng tung bay, nét mặt bình thản, toát lên khí chất giống như không nhiễm khói lửa nhân gian.

Quy Thắng và Trịnh Uyên lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”

“Hừ!” Khóe miệng Nhị công tử lộ ra ý cười, không chút giấu giếm, nói thẳng ra: “Chính là nhờ vào đại ca ta, đại ca ruột thịt của ta.”

Nhất thời bọn hắn trào dâng lòng tôn kính.

Không sai.

Nhị công tử nói nếu trên đời điều đúng đắn nhất, chính là có một đạo nhân thần bí mang đại ca đi, hắn ta mới có thể ỷ thế làm càn, không coi ai ra gì, nghĩ gì nói nấy...

Kẻ nào dám vô lễ với Nhị công tử.

***

Hai ngày sau!



“Nói thế nào?”

Những ngày không tu luyện, Lâm Phàm cảm thấy rất nhàm chán, không có gì để làm, cả người giống như thiếu mất động lực nào đó, ngơ ngơ ngác ngác, sống không lý tưởng, không biết nên làm gì để gϊếŧ thời gian.

Ngô Tuấn nói: “Ta cùng mấy người khác đi nghe ngóng, có thì vẫn có, chỉ là giá cả quá vô lý, đắt cắt cổ người.”

Lúc hắn ta dò hỏi cho Lâm Phàm, đã bị dọa đơ người, cứ đần mặt ra, cho dù tiết kiệm không ăn không uống, cũng không biết đến đời kiếp nào mới mua được.

“Bao nhiêu?” Lâm Phàm hỏi.

Ngô Tuấn đáp: “Võ kỹ cơ bản nhất, ngay cả Đại Lực Ngưu Ma Quyền cũng không bằng, đều phải một trăm lượng, những loại ngang hàng với Đại Lực Ngưu Ma Quyền thì phải hơn hai trăm lượng mới có cửa.”

“Mắc như vậy?” Lâm Phàm vô cùng sốc, nếu như đối phương đứng trước mặt hắn nói, hắn sẽ không nhịn được mà kêu đối phương cút xéo, hét giá cao như vậy, không sợ nghẹn chết à.

Ngô Tuấn nói: “Đành chịu thôi chứ sao, chuyện này rất mạo hiểm. Bây giờ các loại võ kỹ đều là căn cơ của các thế lực lớn, tuyệt đối không truyền ra ngoài, những thương nhân kia có được những võ kỹ này, đều bởi một số kẻ đã học được võ kỹ, trên người thiếu tiền, bị mấy đám thương nhân dụ dỗ, mới viết thành sách, một khi bị môn phái bọn hắn biết được, chắc chắn rất thê thảm.”

“Cho nên đương nhiên giá tiền phải đắt.”

Lâm Phàm cau mày, rất khó quyết định, sau đó thản nhiên nói: “Không sao, ngươi ra ngoài làm việc của mình đi.”

Mãi đến khi Ngô Tuấn rời đi rồi, Lâm Phàm đắn đo cân nhắc, sau đó nhớ tới Hoàng Chương. Hắn biết chuyện này có chút làm khó người khác, nhưng không thử một lần sao biết được.

Lâm Phàm chào bọn họ, sao đó rời khỏi bến tàu.

Lúc tìm tới Hoàng Chương, gã đang uống rượu cùng với một vị nam tử trẻ tuổi, vẻ mặt a dua nịnh hót giống như đang lấy lòng đối phương. Hắn không đi tới, mà ngồi uống trà ở một quán bên ngoài quán rượu, im lặng chờ đợi.

“Liễu công tử, ta nghe nói thành Hà Tân là một tòa thành lớn, nơi đó phồn hoa rực rỡ, thành Thiên Cửu không thể nào sánh bằng.” Hoàng Chương nói.

Gã và vị Liễu công tử này mới quen biết nhau.

Nguyên nhân nói ra thì rất dài dòng.

Hoàng Chương rảnh rỗi ra đường đi dạo, nhìn trông có vẻ chơi bời lêu lổng, nhưng thật ra gã đang tìm kiếm cơ hội làm giàu, sau đó phát hiện ra vị công tử đang đi trước gã, bị rơi túi tiền bên hông xuống đất. Gã nhanh tay nhanh mắt nhặt lên, định bụng lén lút chuồn đi, nhưng vô tình liếc nhìn vào bên trong, thì thấy trong túi có không ít tiền, thật sự hiếm gặp.