Chương 8: Cuộc đấu tranh sau phong ba

Diệp Hạo Hiên dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về nhà. Anh vừa mới vào cửa đã bị Diệp Hoằng Duệ mặt lạnh gọi vào thư phòng, ngay sau đó, anh liền bị ông mắng cho một trận.

Chờ sau khi Diệp Hoằng Duệ mắng xong, Diệp Hạo Hiên mới cười giải thích: "Ông nội, sự tình thật sự không phải như ông nghĩ đâu. Cháu chỉ uống rượu chung người phụ nữ đó thôi. Là cô ta thừa dịp cháu uống say chủ động nhào lên, nhưng mà căn bản chúng ta chưa có phát sinh cái gì cả."

"Hừ!"

Diệp Hoằng Duệ chắp tay sau lưng đứng trước mặt Diệp Hạo Hiên, sắc mặt xanh xám hừ lạnh một tiếng nói: "Con ruồi không bu trứng nguyên! Cháu có biết bây giờ cháu là người đã có vợ rồi hay không?! Có biết thận trọng suy nghĩ không hả?!"

"Biết biết cháu biết mà! Ông nội, ông bớt giận đi, về sau cháu cam đoan sẽ làm trứng nguyên không để những con ruồi kia đến gần cháu nữa!" Diệp Hạo Hiên đưa tay lên trời thề.

Sau khi nói xong.

Diệp Hạo Hiên đưa tay định vỗ lưng cho Diệp Hoằng Duệ nhưng không ngờ bị ông tát một cái: "Nghiệt chướng! Vậy mà Uyển nhi còn cực lực giúp cháu che giấu chúng ta!"

Diệp Hạo Hiên đưa tay sờ nửa bên mặt bị tát đau, sững sờ ngước mắt nhìn Diệp Hoằng Duệ. Nụ cười trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất.

Đây là ông nội vẫn luôn yêu thương anh sao?

Từ nhỏ lớn lên anh chưa bao giờ bị ông nội đánh như vậy, không ngờ bây giờ lại bởi vì người đàn bà hư hỏng đó mà ngay tại anh lại chịu một bạt tay của ông.

Đúng lúc này.

Đường Uyển vẫn đứng ở ngoài cửa nghe lén bỗng đẩy cửa ra vọt vào, khuyên giải Diệp Hoằng Duệ: "Ông nội, ông đừng trách phạt Hạo Hiên. Ngày đó anh ấy nói với cháu là muốn họp mặt bạn bè, cháu sợ ông suy nghĩ nhiều nên mới nói dối ông. Còn về phần ảnh chụp trên báo thì có khả năng chỉ là người phụ nữ kia muốn mượn cơ hội để nổi tiếng mà thôi!"

Diệp Hoằng Duệ nghe vậy, trong lòng càng thêm tức giận, trợn mắt chỉ vào Diệp Hạo Hiên: "Cháu nhìn đi, một cô gái khéo léo hiểu chuyện như vậy ở bên cạnh cháu mà cháu cũng không biết quý trọng!"

Ha ha......Cô gái tốt?!

Ánh mắt của Diệp Hạo Hiên toàn là vẻ châm chọc liếc Đường Uyển một chút, sau đó chuyển mắt nhìn về phía Diệp Hoằng Duệ, mặt lạnh kỳ quái gật đầu: "Đúng! Là cháu không biết quý trọng người phụ nữ đã từng hao tâm tổn trí che giấu chuyện mình đã kết hôn để được kết hôn với cháu!"

"Cháu nói cái gì?!"

Diệp Hoằng Duệ nghe vậy, không thể tin nhìn Diệp Hạo Hiên rồi lại quay đầu nhìn qua Đường Uyển.

Giờ phút này Đường Uyển cúi đầu xuống rất thấp rất thấp, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào. Cô cắn chặt môi dưới, trái tim hoảng sợ đập thình thịch.

Cô giống như là bị người ta lột hết quần áo, trong lúc nhất thời không biết nên tự xử như thế nào.

Bịch một tiếng.

Hai đầu gối Đường Uyển quỳ rạp xuống đất, nâng đôi mắt đen lã chã chực khóc nhìn Diệp Hoằng Duệ nói: "Cháu xin lỗi ông! Đúng là cháu đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, sở dĩ cháu lựa chọn giấu diếm chuyện này là bởi vì cháu quá yêu Hạo Hiên. Cháu sợ nói ra ông sẽ bởi vì cái vết nhơ trong quá khứ này của cháu mà không cho cháu bước vào cửa nhà họ Diệp."

Con mẹ nó?!

Người phụ nữ này nói cô quá yêu anh sao?!

Nghe Đường Uyển khóc lóc kể lể xong thì Diệp Hạo Hiên không khỏi có một cái nhìn mới về cô. Tức giận trong lòng của anh trong nháy mắt đều lan tràn đến toàn thân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào cô.

Đã như vậy, sao anh không tương kế tựu kế?

Diệp Hạo Hiên tròng mắt giật giật, một âm hiểm mưu kế chợt lóe lên trong đầu. Lập tức, anh đè nén lửa giận, đi đến trước mặt Diệp Hoằng Duệ rủ mắt nói: Ông nội bởi vì cháu động lòng với Đường Uyển cho nên khi biết cô ấy đã từng kết hôn cháu mới tâm phiền ý loạn đi quán bar mua say."

Nói xong, anh xoay người sang chỗ khác, khom lưng đưa tay về phía Đường Uyển đang quỳ trên mặt đất, ôn nhu nói: "Em mau dậy đi, trên mặt đất lạnh, nếu như cơ thể em bị lạnh thì sẽ bất lợi cho chuyện chúng ta muốn có cục cưng."

Mẹ nó! Anh ta chơi gậy ông đập lưng ông sao?!

Đường Uyển rủ mắt, che dấu nội tâm bị anh làm cho kinh ngạc, đẩy ra Diệp Hạo Hiên ra bướng bỉnh mở miệng nói: "Nếu như ông không tha thứ cháu thì cháu sẽ không đứng dậy!"

Cho dù trong lòng của ông đang cực kỳ tức giận, nhưng khi nhớ tới cô từng có ơn cứu mạng ông, nhớ tới dáng vẻ hiền lành hiểu chuyện của cô thì ông cũng không đành lòng trách phạt cô.

Diệp Hoằng Duệ nhìn chằm chằm Đường Uyển, nhíu nhíu mày, hơi cúi đầu xuống rồi nhận mệnh thở dài: "Đứng lên đi! Chuyện đã qua thì để nó qua đi."

"Cảm ơn ông nội!"

Nghe Diệp Hoằng Duệ đồng ý tha thứ cho mình, hai mắt Đường Uyển lập tức sáng rực, sau đó cô dập đầu một cái với ông rồi mới đứng lên.

Lúc này chính thức kết thúc trận khôi hài này.

Diệp Hoằng Duệ không truy cứu chuyện xấu của Diệp Hạo Hiên, cũng không có truy cứu chuyện Đường Uyển từng kết hôn nữa, mọi người đều xem như chưa có gì xảy ra tiếp tục sống chung vui vẻ.

Chỉ là mối quan hệ giữa Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển càng trở nên vi diệu.

Ban đêm, lúc Đường Uyển rửa mặt xong đi ra vén chăn nằm lên giường thì Diệp Hạo Hiên cũng từ giường bên kia đi tới. Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Uyển.

"Anh muốn làm gì?!"

Đường Uyển giống như bị điện giật, lập tức hất cánh tay của Diệp Hạo Hiên ra. Sau đó cô ngồi dậy, hai gò má ửng đỏ, trợn mắt nhìn anh chằm chằm tức giận hỏi: "Sao anh lại chạy lên giường này rồi?!"

Diệp Hạo Hiên cười, nằm ngửa ra, hai tay gối sau đầu, ánh mắt không đàng hoàng của anh quét một vòng chỗ ngực của cô rồi nói: "Thân là chồng của em, chẳng lẽ anh không nên ngủ chung một giường với em sao?"

"Anh..."

Đường Uyển bị Diệp Hạo Hiên làm cho cứng họng nói không nên lời. Giờ phút này rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao anh nói như vậy trước mặt ông nội, hóa ra anh lại muốn dùng cách này để đối phó với cô.

"Giường tôi cho anh đó, tôi xuống đất ngủ!" Đường uyển mặt lạnh ném cho Diệp Hạo Hiên một câu rồi quay đầu muốn đứng dậy xuống giường.

"Ưʍ..."

Trong khoảnh khắc Đường Uyển chuẩn bị đứng dậy thì cổ tay của cô bị Diệp Hạo Hiên nắm chặt, sau đó anh dùng sức kéo cô vào trong ngực. Không khéo là môi cô vừa vặn chạm lên môi anh, mà cơ thể hai người cũng gắt gao dính vào nhau.

Gò má trắng nõn của Đường Uyển trong nháy mắt đỏ ửng lên. Cô muốn xoay người đứng lên nhưng lại bị Diệp Hạo Hiên giữ chặt lại, không nhúc nhích được.

"Đồ hỗn đản!"

Đường Uyển ngẩng đầu lên, phẫn hận khi Diệp Hạo Hiên khi dễ mình. Đôi mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, giơ tay lên định đấm vào l*иg ngực anh.

Diệp Hạo Hiên nhanh tay lẹ mắt cầm nắm đấm Đường Uyển, mắt híp lại nhìn cô nói: "Em đã yêu anh như vậy thì chúng ta ngủ chung có gì không đúng sao?"

"..."

Đường Uyển vẫn chưa hết đỏ mặt, hiện tại cô nghe Diệp Hạo Hiên nói như vậy mặt không khỏi đỏ bừng lên, á khẩu không trả lời được.

Hiển nhiên, so về khua môi múa mép, cô đã thất bại thảm hại, nhưng mà nếu so về võ lực, cô cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.

Ngay khi Đường Uyển vẫn còn đang chần chừ do dự thì Diệp Hạo Hiên đã đưa tay giữ sau gáy cô rồi hôn lên môi Đường Uyển...