Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân nghe vậy thì vội vàng chạy xuống tầng. Hai người chỉ thấy Diệp Hoằng Duệ nhắm nghiền mắt, môi tím bầm, nằm thẳng người trên sàn.
“Gọi 120 chưa ạ?” Giang Bích Vân lo lắng nhíu mày nhìn thím Trương.
Chú Phùng quản gia vội trả lời: “Gọi rồi, bác sĩ nói sẽ đến ngay lập tức.”
Chu Ánh Vinh nghe thấy tiếng động thì vội vã chạy từ phòng đến. Bà ấy nhìn Diệp Hoằng Duệ nằm trên đất thì sợ hãi nói: “Sao không đỡ ba từ dưới sàn dậy vậy?’
“Bây giờ thì không thể đỡ ông đứng lên được. Chắc chắn là cơ tim của ông lại bị nghẽn rồi, nếu chúng ta còn đỡ dậy thì sẽ khiến bệnh tình của ông xấu hơn.” Diệp Hoằng Duệ duỗi tay nắm chặt tay mẹ mình, ngăn bà ấy nâng ông nội lên.
Nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đang loạn cào cào thì xe cấp cứu đến, dừng ở cửa biệt thự. Nhiều bác sĩ mang cáng xuống đỡ Diệp Hoằng Duệ lên xe.
Diệp Hạo Hiên, Giang Bích Vân và Chu Ánh Vinh cũng theo Diệp Hoằng Duệ lên xe rồi chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ đẩy Diệp Hoằng Duệ tới phòng cấp cứu rồi chặn tất cả ở bên ngoài: “Người nhà mời đứng chờ bên ngoài.”
Diệp hạo Hiên cùng Giang Bích vân không thể làm gì khác hơn là cùng chu ánh quang vinh cùng nhau, ngồi phòng cấp cứu bên ngoài trên cái băng cùng đợi bác sĩ tuyên bố kết quả.
Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân không thể làm gì khác hơn đành ngồi cùng mẹ trên băng ghế chờ bác sĩ thông báo kết quả.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tâm trạng của ba người cũng theo đó mà ngày càng bất an, lo lắng hơn.
Diệp Hạo Hiên mất bố từ lúc còn nhỏ, ông nội đối với anh như trời vậy, nếu ông nội có mệnh hệ gì thì trời của anh cũng sụp.
Đôi mắt anh ngưng ở khoảng không, nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ rối rắm phức tạp. Mặc dù anh biết tình hình của ông nội có tám chín phần không mấy khả quan nhưng mà anh vẫn đang không ngừng vì ông nội mà cầu nguyện.
“Yên tâm đi! Em tin ông nội là quý nhân ắt sẽ được trời phù hộ mà.” Giang Bích Vân kéo tay của Diệp Hạo Hiên rồi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh.
Diệp Hạo hiên quay đầu nhìn vợ, không nói gì mà thở dài: “Chỉ mong là vậy.”
Chu Ánh Vinh ngồi bên cạnh. Hình như bà đang khẩn cầu cái gì đó.
Nửa tiếng sau.
Một người mặc áo xanh của bác sĩ phẫu thuật bước ra từ phòng cấp cứu nói với Diệp Hạo Hiên: “Bệnh nhân vừa rồi bị xuất huyết não, tắc mạch máu dẫn đến ngất.”
Dừng một chút, bác sĩ nói tiếp: “Căn cứ vào những gì chúng tôi kiểm tra thì thể trạng bệnh nhân xuất hiện nhiều bệnh khác nữa. Hiện tại thì ông ấy không thể lao động chân tay nặng, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.”
Diệp Hạo hiên nghe vậy thì nhíu mày nhìn bác sĩ, hỏi: “Tại sao ông nội lại xuất hiện tình trạng như vậy chứ?”
“Đến độ tuổi của ông ấy rồi nhìn tình huống như này là bình thường. Thật ra thân thể người già cũng giống như linh kiện máy móc cũ vậy, bắt đầu hỏng hóc rồi.” Bác sĩ giải thích cho Diệp Hạo Hiên.
Lúc đó, mấy nhân viên y tế khác đẩy ông nội từ phòng cấp cứu ra.
Giang Bích Vân và Chu Ánh Vinh vội vàng tới gần giường bệnh.
Trong mũi của Diệp Hoằng Duệ cắm ống dưỡng khí. Ông từ từ mở mắt, nhìn con dâu và cháu dâu, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại chẳng thể lên tiếng.
“Ông nội, bác sĩ nói ông không sao cả, ông nghỉ ngơi thật tốt nhé, ba chúng cháu đều ở đây, bên cạnh ông.” Diệp Hạo Hiên cúi người xuống nhìn rồi đưa tay cầm lấy tay ông nội.
Giang Bích Vân cũng cúi người xuống, ngưng mắt nhìn Diệp Hoằng Duệ: “Ông ơi, bây giờ ông không thể nói được thì tạm thời không cần nói đâu ạ, bác sĩ bảo ông phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Diệp Hoằng Duệ nhìn cháu trai rồi lại nhìn cháu dâu, gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau đó, mấy người họ theo nhân viên y tế đưa ông nội vào khu phòng bệnh nội trú.
Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc thì cũng đã gần trưa. Diệp Hạo Hiên và vợ mới sực nhớ rằng hai người vẫn chưa sắp xếp chuyện ở công ty. Trong điện thoại của họ là vô số cuộc gọi của nhân viên và cả tin nhắn nữa.
Vì thế hai người gọi lại cho người ở công ty bàn giao từng việc một, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con bảo tài xế qua đó mẹ về nhé. Chỗ này có con và Bích Vân ở lại là đủ rồi ạ.” Diệp Hạo Hiên đi đến trước mặt Chu Ánh Vinh, thương lượng bảo muốn ở lại.
Chu Ánh Vinh liếc nhìn ba đang nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn con dâu, cuối cùng mới nói với Diệp Hạo Hiên: “Hai đứa ở đây ổn không?”
Giang Bích Vân bước đến trước mặt Chu Ánh Vinh, khẽ cười: “Không sao đâu mẹ ạ, mẹ cứ về trước đi. Mẹ ở đây cũng không có việc gì cả, với lại tình hình ông nội cũng ổn rồi ạ.”
“Vậy được rồi.” Chu Ánh Vinh gật đầu, tiện thể dặn dò hai đứa: “Mẹ về trước, hai đứa chăm sóc ông chu đáo nhé, có chuyện gì nhớ báo mẹ biết đấy.”
Nói xong, bà vỗ vai Diệp Hạo Hiên, dặn dò: “Đừng quên ăn uống.”
“Vâng, con nhớ rồi.” Diệp Hạo Hiên đồng ý rồi đưa mẹ xuống khu nội trú dưới tầng.
Diệp Hạo Hiên quay trở lại còn mang theo cơm vào phòng bệnh rồi ăn cùng với Giang Bích Vân.
Nói chung thì Diệp Hoằng Duệ cả ngày đều ở trạng thái hôn mê, đến tận đêm khuya mới tỉnh một chút. Dưới sự giúp đỡ của Diệp Hạo Hiên, ông uống nửa bát cháo rồi lại nằm xuống.
“Hạo… Hạo Hiên…” Diệp Hoằng Duệ nhìn cháu trai, không yên lòng mà mở lời.
Diệp Hạo Hiên nghe thế thì vội vàng cúi xuống, ghé sát tay lại gần, nhẹ nhàng hỏi lại: “Ông nội có chuyện gì ạ? Ông muốn nói cái gì?”
Giang Bích Vân thấy thế cũng vội vàng bước đến, nghiêng người chờ Diệp Hoằng Duệ nói gì đó.
“Nếu như… Nếu như lần này ông không được nữa, công… Công ty từ nay về sau giao cho cháu toàn bộ.” Diệp Hoàng Duệ nói xong một câu thì thở hồng hộc như thể vừa mới đi mười tầng, mệt không chịu nổi.
Diệp Hạo Hiên nghe thế, cả trái tim chợt trùng xuống. Sắc mặt anh không tốt nhìn ông nội: “Ông, ông nghìn vạn lần đừng nói mấy lời như vậy, bác sĩ bảo ông vẫn khỏe!”
Giang Bích Vân cũng vội vàng cúi đầu nhìn ông nội, khuyên van: “Đúng vậy! Ông ơi, bác sĩ bảo ông chỉ bị huyết áp cao thôi, bình thường chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì sẽ không sao hết, ông nghìn vạn lần đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Diệp Hoằng Duệ nhìn cả hai đứa cháu, cong mắt cười: “Thân thể của ông thì ông tự biết chứ. Tâm nguyện lớn nhất bây giờ của ông là nhìn thấy hai đứa khỏe mạnh, hạnh phúc.”
“Ông ơi, ông yên tâm! Chúng cháu chắc chắn sẽ không phụ tấm lòng của ông.” Diệp Hạo Hiên nhìn Giang Bích vân rồi nhìn ông nội, khẽ nói.
Diệp Hoằng Duệ nhìn cháu trai rồi nhìn cháu dâu, ánh mắt tràn đầy cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc. Đời này ông cũng đã khổ nhiều rồi, vợ và con trai ông sớm bỏ ông mà đi, tâm nguyện duy nhất cả dời này của ông là được thấy Diệp Hạo Hiên hạnh phúc.
Một lát sau, Diệp Hoằng Duệ nhắm mắt, trầm lặng ngủ tiếp.
Giang Bích Vân thấy Diệp Hạo Hiên khó chịu trong lòng thì bảo anh cùng xuống dưới tầng tản bộ một chút. Vì thế, hai người thông báo với hộ sĩ rồi cùng nhau đi xuống.
Lúc này đã là buổi tối. Đèn đường khu nội trú liên tiếp bừng sáng. Một vòng trăng tròn vạnh lơ lửng giữa trời, bày ra trên vùng đất rộng lớn một tầng ánh sáng trắng bạc. Trong vườn, bóng hoa xuân lay động theo gió chập chờn bóng người.
Bây giờ mùa xuân đã qua ba tháng rồi, cho nên buổi tối lúc ở bên ngoài cũng chẳng còn cảm giác lạnh nữa. Hai người cứ thế mà đi dưới ánh trăng, chầm chậm bước ở vườn hoa khu nội trú.
“Em biết chuyện ông nội nói với anh quan trọng bao nhiêu không?” Diệp Hạo Hiên nói với Giang Bích Vân, nhưng như đang tự lẩm bẩm. Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhịp bước về phía trước.
Giang Bích Vân giơ tay khẽ vuốt lưng Diệp Hạo Hiên, gật đầu: “Em biết.”
Diệp Hạo Hiên không quay đầu nhìn Giang Bích Vân. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trăng, hồi ức bỗng ùa về: “Khi còn nhỏ, người anh ngưỡng mộ nhất là ông nội.”
“Tuy tính ông hơi nghiêm khắc, người nhà đều sợ ông, nhưng lúc ông ở với anh, lúc nào ông cũng rất dịu dàng.” Diệp Hạo Hiên quay đầu nhìn Giang Bích Vân, cười cười nói tiếp: “Em đừng thấy bình thường ông cứ động một chút là đòi đánh gãy chân anh. Anh biết ông chỉ nói vậy thôi, sẽ chẳng bao giờ có thể xuống tay được cả.”
“Em biết chứ, thực ra ông rất thương anh.” Giang Bích Vân nhìn chồng, mỉm cười.
Đôi khi cô rất hâm mộ anh, ước ao một gia đình như anh, tuy không hoàn hảo nhưng lại rất ấm áp, ước ao một người ông yêu thương con cháu như ông nội anh.
Cô từ nhỏ đến lớn không sống cùng ông bà, cho nên cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác thân thiết giữa hai thế hệ như vậy.
Giang Bích Vân kéo tay Diệp Hạo Hiên, ngước mắt cười: “Em cảm thấy chắc chắn ông sẽ không có chuyện gì cả, chờ ông xuất viện, chúng ta dẫn ông ra ngoài chơi, được không?”
“Được!” Diệp Hạo Hiên đồng ý.
Sau đó, anh kể cho Giang Bích Vân nghe rất nhiều chuyện. Chuyện hồi bé, lúc ở cùng Diệp Hoằng Duệ xảy ra rất nhiều sự việc hài hước.
“Ha ha ha, không nghĩ là hồi nhỏ anh bướng vậy luôn!” Giang Bích Vân cười sắp tắt thở.
Diệp Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn Giang Bích Vân, lơ đễnh nói: “Chẳng lẽ em thấy anh giống người mà hồi bé rất ngoan ngoãn sao?”
Giang Bích Vân lắc đầu: “Không không, lần đầu tiên tiếp xúc với anh em đã có cảm giác anh là một tên siêu cấp đen tối.”
Diệp Hạo Hiên lập tức nhớ lại cảnh lần đầu gặp Giang Bích Vân, liếc cô: “Anh lúc đó vẫn còn bực lắm nhé, sao trên đời lại có kiểu phụ nữ ngang ngược như thế, một lời không hợp là rút đao chém luôn.”
Giang Bích Vân liếc Diệp Hạo Hiên, nhịn không được véo anh một cái: “Hừ! Nếu lúc đó anh không có chặn em thì em sao phải làm như thế chứ?”
Có câu như thế này, nghìn vạn lần không nên giảng đạo lí với phụ nữ.
Diệp Hạo Hiên không thể làm gì khác hơn ngoài việc xuống nước: “Được rồi! Đều là tại anh cả!”
“Cái này còn tạm được.” Giang Bích Vân kiêu ngạo hất hàm, sau đó, cả hai đều không hẹn mà cười phá lên.
Diệp Hạo Hiên đi cùng Giang Bích Vân một vòng thì tâm trạng buồn bực cũng tan biến đi nhiều.