Chương 40: Chúc các cậu đầu bạc răng long

Khi Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân hai người vẫn chưa hết hồn, thì nhìn thấy Quan Tư Lăng bước ra từ trong chiếc xe Ferrari màu đỏ. Sau đó, cô ta vừa đi vừa đưa tay lên tháo chiếc kính râm trên sống mũi xuống, đi thẳng về phía chiếc xe Lamborghini màu trắng của Diệp Hạo Hiên.

“Chào! Cuối cùng để tớ bắt được cậu rồi! Hì hì…” Quan Tư Lăng khom lưng xuống, vẫy tay với Diệp Hạo Hiên bị dọa đến sắc mặt nhợt nhạt, gương mặt hồn nhiên cười.

Tiếp đó, cô ta lại chuyển mắt nhìn sang Giang Bích Vân cũng bị dọa kinh hãi giống vậy, trong ánh mắt ngổ ngược chớp mắt trở nên đố kị và tức giận, cô ta bĩu môi với Diệp Hạo Hiên nói: “Hừm! Thì ra cậu lại ở cùng người đàn bà già này.”

Sau khi Diệp Hạo Hiên nghe đến ba chữ đàn bà già, ngay lập tức nổi giận, anh ngẩng đầu lên hung hãn trợn mắt Quan Tư Lăng một cái, giọng lạnh lùng nói: “Sau này cô dám không tôn trọng Bích Vân nữa, cẩn thận tôi cho cô biến khỏi thành phố S mãi mãi!”

Quan Tư Lăng lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hạo Hiên giận dữ như vậy, cô ta bị dọa đến mức rút cổ lại, loạng choạng hướng lùi về phía sau một bước, mí mắt run rẩy nói: “Không cho nói thì không nói nữa, làm gì giận dữ như vậy chứ! Thật là!”

Lúc này, những chiếc xe bị bọn họ chặn lại ở phía sau đã xếp thành hàng dài, có những bác tài xế thò đầu ra cửa sổ xe, nhằm vào Quan Tư Lăng chửi mắng lớn tiếng.

Xong rồi, xong rồi!

Vừa rồi chỉ quan tâm chặn Diệp Hạo Hiên, nhưng lại không ngờ chặn nhiều người ở phía sau như vậy.

Quan Tư Lăng mới nhận thức được hình như bản thân lại gây ra họa rồi, cô ta vội vàng quay người chuẩn bị trở lại lái xe ra khỏi, nhưng bị cảnh sát nghe tin chạy đến bắt tại trận.

“Em thấy hay là chúng ta đi xuống dưới, giúp cô ta giải quyết vấn đề một chút đi!” Giang Bích Vân nghiêng đầu nhìn sang Diệp Hạo Hiên nói.

“What?!”

Diệp Hạo Hiên dùng gương mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn chằm chằm Giang Bích Vân, anh có chút nghi ngờ tai mình nghe nhằm.

“Đi nhanh lên đi!” Giang Bích Vân vừa nói thì tháo dây an toàn trên người xuống, mở cửa xe đi ra ngoài.

“Đồng chí cảnh sát, thật sự ngại quá! Cô ấy là em gái của tôi, vừa rồi xảy ra chút chuyện gấp, cô ấy mới dừng trên đường.” Giang Bích Vân xông lên trước liên tục xin lỗi cảnh sát thi hành nhiệm vụ.

Gương mặt Quan Tư Lăng vốn kiêu ngạo không chịu nhận lỗi, cô ta thấy Giang Bích Vân nói như vậy, trên mặt viết đầy thảng thốt, cô ta không biết tại sao Giang Bích Vân xông ra giúp cô ta.

Một vị cảnh sát dẫn đầu trừng mắt Quan Tư Lăng: “Cô có biết là hành vi như vậy nguy hiểm đến mức nào không?! Lỡ như xe ở phía sau không thắng lại được, phút chốc đυ.ng vào cô, cô nói xem ai chịu trách nhiệm này?! Hả?!”

Quan Tư Lăng vốn định cãi lại, nhưng nhìn thấy Giang Bích Vân dốc sức đưa mắt ra dấu với cô ta, cô ta vô cùng không phục cúi đầu nhận lỗi với cảnh sát: “Xin lỗi! Chú cảnh sát, con sai rồi.”

Nhìn thấy không gây ra hậu quả nghiêm trọng, cảnh sát chỉ tiến hành phê bình giáo dục đối với Quan Tư Lăng, sau khi lập tờ xử phạt cô ấy, thì để cô ta lái xe đi khỏi đây.

Giang Bích Vân vừa đi tới thì nhìn Diệp Hạo Hiên bằng nữa con mắt, cười nhạo nói: “Sao vừa rồi anh không xuống xe? Làm giống như cô ta là mối tình đầu của em vậy!”

Diệp Hạo Hiên vừa khởi động xe vừa cười nói: “Vừa rồi không phải em đã thay anh xông lên trước rồi sao? Anh đi thì cũng chỉ làm trang trí, chi bằng không đi.”

“Cô gái nhỏ người ta là nhằm vào anh.” Giang Bích Vân không nhịn được chanh chua đáp lại Diệp Hạo Hiên một câu.

Diệp Hạo Hiên dùng mũi ngửi, một vẻ trịnh trọng mở lời nói: “Vợ à, đột nhiên anh ngửi thấy một mùi chua nồng nặc, em có ngửi thấy không?”

“Đáng ghét!”

Giang Bích Vân liếc Diệp Hạo Hiên một cái, ngừng giây lát, cô đổi giọng điệu nói với anh: “Vừa rồi em nói với Quan Tư Lăng, bảo cô ta lên phía trước tìm một chổ dừng lại, sau đó hai người trước mặt nhau nói rõ mọi vấn đề.”

“Nhưng anh và cô ta đã không còn gì để nói nữa!” Diệp Hạo Hiên có chút đành chịu chau đầu mày.

“Vậy anh ngày nào cũng trốn tránh cô ta như vậy cũng không phải là cách giải quyết!” Giang Bích Vân có chút tức giận mở lời nói.

“Thôi được! Diệp Hạo Hiên vẻ không cam chịu gác khủy tay lên cửa sổ xe, trong đầu anh nhanh chóng suy nghĩ lát nữa nên ứng phó như thế nào với Quan Tư Lăng.

Giang Bích Vân thấy Diệp Hạo Hiên không nói gì, cô cũng không nói thêm nữa, chỉ im lặng ngồi trên chổ phụ lái, đôi mắt liếc ra ngoài cửa sổ xe.

Sau chốc lát.

Quan Tư Lăng và Diệp Hạo Hiên phân biệt dừng xe ở một nơi gần công viên.

Quan Tư Lăng bước xuống từ trong xe, nhìn thấy Diệp Hạo Hiên đang ôm Giang Bích Vân, đi hướng về cô ta, đừng nhắc tới trong lòng cô ta khó chịu đến mức nào, nhưng lần này đích thực cô ấy thua rồi, hơn nữa còn thua vô cùng thảm!

Đợi bọn họ đến gần hơn, sau khi Quan Tư Lăng tủi thân nhìn Diệp Hạo Hiên, cực kỳ miễn cưỡng duỗi một tay ra đối với Giang Bích Vân nói: “Cảm ơn chị vừa rồi giúp đỡ em!”

Đối với hành động chủ động bày tỏ ý tốt của Quan Tư Lăng, Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân cảm thấy rất bất ngờ, sau khi bọn họ đối mắt nhìn nhau một cái, Giang Bích Vân duỗi một tay ra nắm lấy tay của Quan Tư Lăng, mĩm cười nói: “Em gái, không có chi!”

“Em...” Quan Tư Lăng định nói nhưng ngừng lại nhìn Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân mở to mắt trông về phía Quan Tư Lăng đợi cô ta nói lời tiếp theo.

Lúc này Diệp Hạo Hiên đi lại, giơ một cánh tay lên thân mật vòng qua bờ vai của Giang Bích Vân gác lên, nhìn chằm chằm Quan Tư Lăng nói: “Tư Lăng, tôi và Giang Bích Vân đã nhận giấy kết hôn rồi, tôi hy vọng cậu có thể chúc phúc cho chúng tôi từ tận đáy lòng, đồng thời tôi cũng chúc phúc cậu sớm ngày tìm được tổ ấm của mình.”

Quan Tư Lăng nghe thấy vậy, có chút ngạc nhiên nhìn trừng to mắt, trên mặt lập tức hiện ra cảm giác mất mát rất lớn, trong vành mắt lập tức trở thành một mảng đỏ ửng.

Cô ta vừa chút lúng túng vừa có chút xấu hổ đưa tay lên gãi đầu, mũi hít vào, bước chân loạng choạng lùi về sau một bước, sau đó ngẩng đầu nhìn về Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân, miễn cưỡng mĩm một nụ cười: “Chúc các cậu răng long đầu bạc!”

Lời vừa nói ra, cô ta duỗi tay che miệng mình lại, quay người chạy tránh đi.

Giang Bích Vân có chút áy náy ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên: “Anh làm như vậy đối với cô ta mà nói có phải có chút tàn nhẫn không?”

Cho dù lòng dạ cô đã trở nên cứng rắn, nhưng khi đối diện với Quan Tư Lăng chưa từng tổn thương cô sâu đậm, cô đối với cô ta động lòng trắc ẩn.

“Chẳng lẽ em muốn để cô ta tiếp tục quấy rầy anh mãi sao?” Diệp Hạo Hiên giương mày, sau đó duỗi tay nắm chặt đôi vai của Giang Bích Vân, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói: “Yên tâm! Trong lòng anh có tính toán.”

Giang Bích Vân đón nhận ánh mắt dịu dàng của Diệp Hạo Hiên, cảm thấy uất ức khó hiểu, anh cho cô cảm giác an toàn lớn nhất, cho cô một cảm giác sâu đậm rằng trong lòng anh tồn tại duy nhất một mình cô, cho dù trước mặt mối tình đầu của anh cũng không che giấu tình yêu đối với cô.

Sau chốc lát.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Giang Bích Vân nhìn Diệp Hạo Hiên hỏi.

Diệp Hạo Hiên đưa tay vô ngực nói: “Em xem anh, vừa rồi anh bị Quan Tư Lăng quấy rối như vậy, quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi!”

Ngay lập tức, anh kéo Giang Bích Vân vào trong xe trở lại, sau đó lái xe hướng về đoạn đường ven biển.

Giang Bích Vân quay đầu nhìn về mặt biển xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, sau đó quay lại nhìn sang Diệp Hạo Hiên hỏi: “Chuyện quan trọng mà anh nói chính là đưa em đi ngắm biển sao?”

Vẻ mặt Diệp Hạo Hiên có chút nghiêm túc lắc đầu nói: “Không phải.”

Ngay lập tức, anh dừng xe lại ở khu vực một vùng tầm nhìn rộng lớn, mặt hướng về biển cúi người ba cái.

“Đây chính là nơi ba gặp nạn năm đó, lúc đó anh vừa tròn mười bốn tuổi.” Diệp Hạo Hiên giơ tay chỉ về phía vách núi trước mặt, nói với Giang Bích Vân.

Trong ánh mắt anh lộ ra vẻ âm u đau khổ, hoàn toàn không có chút bóng dáng trêu chọc của ngày thường.

Giang Bích Vân duỗi tay nắm lấy cánh tay của Diệp Hạo Hiên, đầu dựa nhẹ vào vai của anh, im lặng nghe anh kể về câu chuyện đau thương này.

“Lúc đó anh vừa mới đi du học ở nước Mỹ, người nhà sợ anh đau lòng nên luôn giấu anh, cho đến khi anh nghỉ phép về nhà, mới biết được ba anh... sớm đã đi khỏi rồi.” Diệp Hạo Hiên vừa nói không nhịn được bi thương trở lại, giọng nói trong cổ họng anh nghẹn ngào lẫn lộn.

Giang Bích Vân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Diệp Hạo Hiên, trong con ngươi của cô phản chiếu gương mặt đầy đau thương của anh, lúc này anh yếu đuối giống như một đứa trẻ.

“Sau đó cảnh sát có tìm thấy thi thể của ba anh không?” Giang Bích Vân hướng nhìn Diệp Hạo Hiên hỏi.

Diệp Hạo Hiên hơi cau mày, lắc đầu nói: “Không có.”

“Lúc nhỏ bà nội từng nói với anh, nếu người ta chết rồi hồn phách sẽ vẫn ở lại trên thế giới này, họ sẽ ở nơi nào đó mà chúng ta không thấy được giống như lúc trước, im lặng nhìn chúng ta.” Giang Bích Vân và Diệp Hạo Hiên hai người sát cánh bên nhau, cùng trông về phía xa biển lớn xanh thẳm không giới hạn.

Diệp Hạo Hiên nghiêng đầu rủ mắt nhìn xuống Giang Bích Vân đang khoanh tay, giọng dịu dàng nói: “Ở đây gió rất lớn, chúng ta quay lại xe ngồi đi! Anh sợ em bị gió thổi cảm lạnh.”

Vừa nói trong tiềm thức anh ôm chặt cánh tay vòng quanh vai cô.

“Không vội, nếu anh muốn ở lại thêm chút nữa, em sẽ đứng đây cùng với anh.” Giang Bích Vân giương nhẹ khóe môi nói với Diệp Hạo Hiên.

“Bỏ đi, thời gian không còn sớm nữa, ông nội và mẹ vẫn đang đợi chúng ta về nhà ăn tối đấy!” Diệp Hạo Hiên duỗi tay chỉnh lại một chút khăn choàng cổ giúp Giang Bích Vân, sau đó nắm tay dẫn cô đi về phía chiếc xe.

Sau khi họ về tới nhà, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối om, ngay lập tức cả nhà bắt đầu ăn tất niên.

Trong thời gian ăn cơm, Diệp Hạo Hiên không nhắc đến chuyện hôm nay đi biển cúng bái người ba tôn kính, anh vẫn như cũ giữ nguyên tính cách hoạt bát ngày thường đó, thỉnh thoảng làm trò hài hước bật ra từ trong miệng, trêu mọi người cười ngả nghiêng.

Chỉ có điều, lần này Giang Bích Vân nhìn hiểu được ý nghĩ sâu xa phía sau nụ cười của Diệp Hạo Hiên, cuối cùng cô bắt đầu có chút hiểu được nỗi lòng của anh, thực ta chẳng qua là anh dùng sự hài hước làm tan đi đau thương trong cuộc sống, dùng nụ cười đem đến cảm giác hạnh phúc cho người nhà.

Anh giống như một diễn viên hài, luôn luôn nghĩ cách đem đến niềm vui cho người khác, nhưng không có người nào phát hiện sâu thẳm trong trái tim anh ẩn chứa bi thương rất lớn.

Diệp Hạo Hiên vừa cười vừa nhìn đối diện với Giang Bích Vân, trong nháy mắt, anh biết được người phụ nữ ở trước mặt này đã nhìn xuyên anh, cái gọi là linh hồn bầu bạn chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi!

“Năm mới vui vẻ!”

Bữa tối thực hiện đến cuối cùng, cả nhà bốn người bọn họ cùng nâng ly lên, đồng thanh nói lời chúc mừng.

Tiếp đến, sau khi họ ngồi một lát ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.

“Vợ à, em biết không? Gặp được em anh cảm thấy rất may mắn.” Diệp Hạo Hiên mở to đôi mắt có chút say, duỗi ngón tay trỏ nhẹ nhàng cọ sát chiếc mũi của Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân nằm nghiêng người trên giường, nhìn chăm chú Diệp Hạo Hiên: “Gặp được anh cũng là may mắn của em!”