Diệp Hạo Hiên nhìn vào đôi mắt quyến rũ của Đường Uyển và cảm xúc mềm mại khi đầu ngón tay anh chạm vào da cô, đầu óc anh trống rỗng, tim đập thình thích, hầu kết cứ di chuyển lên xuống không ngừng.
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì gặp phải tình huống như vậy ai cũng không thể ngồi yên!
"Ọe..."
Trong bụng Đường Uyển đột nhiên lại dâng lên một cơn buồn nôn nữa, cô nôn hết cả nước vừa mới uống lẫn axit trong dạ dày lên người Diệp Hạo Hiên.
Cũng may cô nôn đúng lúc chứ nếu không anh thật sự sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Diệp Hạo Hiên nhíu mày, thuận thế nhanh chóng đẩy Đường Uyển trên người mình xuống, sau đó vươn tay kéo thùng rác tới đặt dưới cằm cô vỗ nhẹ lưng Đường Uyển nói: "Cô nôn vào đây đi!"
"Ọe..."
Hai tay Đường Uyển cầm hai bên thùng rác, gần như vùi đầu vào trong nôn khan một hồi. Một lát sau cô trực tiếp nằm vật xuống giường, nheo mắt, hai tay ôm bụng dưới, cả người cong lại than: “Đau quá… bụng tôi đau quá…”
"Cô nằm xuống một lát đi, anh vào bếp pha cho cô một ly nước mật ong.” Diệp Hạo Hiên cúi người đắp chăn bông cho Đường Uyển sau đó quay người bước ra ngoài phòng ngủ.
Người anh có mùi rất khó ngửi!
Diệp Hạo Hiên dùng hai ngón tay kéo cái áo sơ mi màu xám nhạt bị Đường Uyển nôn lên, nhăn mũi nhanh chóng cởi cúc áo rồi ném vào máy giặt trong phòng tắm.
"Đau quá..."
Diệp Hạo Hiên vốn muốn quay lại phòng ngủ tìm một cái áo khác để mặc vào, nhưng lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Đường Uyển từ phòng ngủ, anh quay đầu bước vào phòng bếp nhanh chóng pha một ly nước mật ong đem vào phòng ngủ đút cho cô uống.
Đường Uyển mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy cả người nặng nề như có tảng đá đè lên, đầu óc mơ hồ.
Đúng rồi! Đây hình như không phải là nhà của cô!
Đường Uyển kinh ngạc mở to hai mắt nhìn xung quanh.
Sau đó, cô đưa tay mò mẫm lại chạm phải thứ gì đó có lông thì sợ hãi vén chăn lên xem.
“A…anh…anh là ai?!”
Đường Uyển nhìn thấy một người đàn ông đang cởi trần nằm bên cạnh cô, còn chân cô thì đang gác lên đùi của anh ta thì vội vã nhấc chân đá chân anh ta ra, cả người lùi lại phía sau, sắc mặt lập tức tái mét, đôi mắt đầy kinh hãi.
Diệp Hạo Hiên bị Đường Uyển đánh thức, mơ màng mở mắt sau đó chậm rãi ngồi dậy, ngáp một cái, gãi gãi đầu tóc rối bù của mình nhìn Đường Uyển đang cuộn mình ở góc giường nhếch môi nói: "cô tỉnh rồi?"
"Làm sao lại là anh?!" Đường Uyển mở to mắt không tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Hạo Hiên.
Nhìn bộ dạng kinh hãi của Đường Uyển, Diệp Hạo Hiên không khỏi cười nói: "Tối hôm qua cô uống say đúng lúc anh đi qua nhìn thấy cô không còn chỗ nào để đi nên liền đưa cô về nhà anh. Đừng lo lắng! Anh không làm gì cô hết."
Nói đến đây, anh ta dừng lại, ánh mắt gian xảo nhìn Đường Uyển rồi nói: "Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng là do cô nhào tới."
"Anh..."
Đường Uyển bị giọng nói ngả ngớn của Diệp Hạo Hiên làm cho tức đến mức nói không nên lời, l*иg ngực phập phồng. Sau đó cô lấy hai tay đỡ chăn bông, đưa đầu vào kiểm tra quần áo mình xem có còn nguyên vẹn hay không.
Nhìn thấy quần áo trên người còn nguyên vẹn, trên người cũng không có cảm giác đau đớn lạ thường nào, trái tim treo lơ lửng của cô liền buông xuống một nửa.
Anh ấy vừa nói tối qua cô uống say sao?
Đường Uyển cau mày, cố gắng nhớ lại những ký ức còn lưu lại trong trí nhớ cô tối hôm qua. Cô chỉ nhớ rằng mình đã bạt mạng uống rượu với Vương Khiêm Du còn những chuyện sau đó đều mơ hồ.
Đúng lúc này ngoài của phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng thay giày sột soạt.
"Hạo Hiên..." Diệp Hoằng Duệ lớn tiếng gọi rồi từng bước đi về phía phòng ngủ.
Diệp Hạo Hiên cả kinh, vội vàng nhảy dựng xuống giường, chạy như bay tới cửa phòng ngủ khóa cửa lại, quay người ra dấu im lặng với Đường Uyển.
"Cốc cốc cốc..."
Diệp Hoằng Duệ gõ cửa phòng ngủ nói với anh: ”Hạo Hiên mau dậy đi, sáng sớm ông ra ngoài đi dạo nên thuận tiện mua đồ ăn sáng cho cháu rồi nè."
Diệp Hạo Hiên đi chân trần, im lặng chỉ Đường Uyển trốn sau rèm cửa, sau đó lại mang dép lê bước đến cửa phòng, há mồm ngáp một cái: "Ông nội, sao ông về sớm vậy?"
"Thằng nhóc thối tha này! Đã gần chín giờ rồi còn sớm gì nữa hả?!” Diệp Hoằng Duệ cưng chiều trừng mắt nhìn Diệp Hạo Hiên một cái nói.
Đường Uyển trốn sau rèm cửa căng thẳng đến mức cả người run lên, tim đập loạn xạ.
“Tại sao trong phòng cháu lại có mùi rượu hả?!” Diệp Hoằng Duệ khịt mũi, thò đầu qua người anh nhìn vào phòng ngủ, sau đó, liếc mắt nhìn Diệp Hạo Hiên nói: “Đêm qua cháu đã uống bao nhiêu rượu vậy hả?!"
"Ông ơi, bây giờ cháu đã trưởng thành rồi uống chút rượu cũng không có gì quá đáng mà?" Diệp Hạo Hiên vươn tay ra ôm lấy bả vai ông cụ đẩy ông ra khỏi phòng ngủ.
Ngay khi Diệp Hoằng Duệ định xoay người đi thì thoáng thấy một đôi giày cao gót màu trắng bạc nằm bên cạnh giường, ông nhìn Diệp Hạo Nhiên một lần nữa phát hiện mặc dù anh không mặc áo sơ mi nhưng lại đang mặc quần tây.
Không đúng! Thằng nhóc này chắc chắn có mờ ám!
Diệp Hoằng Duệ đẩy Diệp Hạo Hiên ra sải bước đi vào phòng ngủ.
Diệp Hạo Hiên thấy vậy thì xanh mặt gọi vào: "Ông nội, ông muốn làm gì?"
Ông cụ mở chăn bông ra nhưng không thấy bóng dáng của một người phụ nữ nào, nét mặt ngưng trọng nhìn Diệp Hạo Hiên nói: “Nếu cháu dám học mấy cái thứ bậy bạ thì coi chừng ông đánh gãy chân cháu đấy!”
“Haha, cháu không dám!” trong lòng Diệp Hạo Hiên thầm thở phào nhẹ nhõm cười với ông cụ.
"Ợ…"
Đường Uyển bất chợt ợ một tiếng, cô sợ tới mức nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng mình lại.
Diệp Hoằng Duệ cảnh giác đi theo âm thanh vừa phát ra tới trước rèm cửa. Ông vừa kéo màn ra thì nhìn thấy gò má quen thuộc của Đường Uyển, đôi mắt mở to đến mức suýt rớt ra ngoài: “Sao cháu lại ở đây?!"
"Ông nội, ông nghe cháu giải thích một chút, mọi chuyện không như ông nghĩ đâu!" Diệp Hạo Hiên sợ ông nội mình sẽ hiểu lầm sau đó làm tổn thương người vô tội nên lập tức đứng che trước mặt Đường Uyển.
Đường Uyển nhìn Diệp Hoằng Duệ ở phía sau thì đầu óc cô càng thêm rối bời, nhất thời không phản ứng được, rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy.
Diệp Hoằng Duệ nhìn Đường Uyển cả người nhếch nhác, sau đó lạnh lùng liếc Diệp Hạo Hiên: “Đi ra ngoài nói rõ ràng cho ông!”
Sau đó ba người cùng nhau ngồi trong phòng ngủ, Diệp Hạo Hiên ở trước mặt Đường Uyển đem mọi chuyện xảy ra tối hôm qua nói rõ ràng với ông cụ.
Diệp Hoằng Duệ nghe xong không những không giận mà còn cười nói: “Hahaha…thì ra là như vậy!”
Nhìn thấy phản ứng của ông cụ, Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, bọn họ không ngờ là Diệp Hoằng Duệ ngay lập tức nói lại: "Ông sẽ giúp hai đứa chọn ngày để hai đứa nhanh chóng kết hôn!"
"Cái gì?! Ông nội ông muốn cháu kết hôn với cô ấy?!" Diệp Hạo Hiên chỉ tay về phía Đường Uyển sau đó lại chỉ vào bản thân một lần nữa, nhìn chằm chằm ông cụ hỏi.
Lúc này Đường Uyển vẫn còn sững sờ nhìn Diệp Hoằng Duệ đang ép cưới, lẽ nào cô còn chưa tỉnh rượu sao? Bây giờ vẫn còn đang mơ?
Diệp Hoằng Duệ nhìn Diệp Hạo Hiên, nụ cười trên mặt càng sâu: "Ông thấy hai đứa rất xứng đôi, hơn nữa cháu cũng đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi bây giờ cháu dứt khoát cưới tiểu Đường không phải rất tốt sao?"
Đây là cái logic chó má gì vậy?!
Diệp Hạo Hiên bị Diệp Hoằng Duệ làm cho dở khóc dở cười: "Không...cháu...cho dù cháu đã đến tuổi kết hôn, nhưng ông cũng không thể để cho cháu tùy tiện cưới một người phụ nữ cháu không yêu về nhà chứ?"