Chương 24: Cuối cùng cô cũng báo thù rồi.

Tiếp đó các thẩm phán quyết định hoãn phiên tòa, sau một số cuộc thảo luận, các thẩm phán quyết định nửa tháng sau sẽ mở phiên tòa thứ hai. Sau khi hoãn, Giang Nhu tiếp tục bị tạm giam, Giang Chấn Trung và Đổng Thục Phân rời khỏi phiên tòa với vẻ tiều tụy.

Em yên tâm, tôi sẽ thắng trận kiện này cho em.” Cổ Tuấn Trì đứng trước cửa tòa án nói với Đường Uyển.

Đường Uyển thấp thỏm bất an hít một hơi thật sâu, nói với Cổ Tuấn Trì: “Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm được bằng chứng khai man của Giang Nhu.”

“Anh hiểu rồi, anh sẽ nhanh hết mức có thể.”

Cổ Tuấn Trì nói xong, sau khi chào hỏi tạm biệt nhóm người, anh ta và trợ lý xoay người rời khỏi tòa án.

Diệp Hạo Hiên duỗi tay ôm Đường Uyển vào lòng, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, an ủi: “Đừng quá lo lắng, anh tin với năng lực của luật sư Cổ, anh ta sẽ nhanh chóng tìm được chứng cứ cho em.”

Phó Tử Kình thấy Đường Uyển thâm mật tựa vào lòng Diệp Hạo Hiên, hắn muốn an ủi vài câu nhưng lại cảm giác mình thật dư thừa, vì thế, hắn chào hỏi họ rồi xoay người rời đi ngay.

“Tao đánh mày chết con điếm rẻ tiền!”

Lúc Đường Uyển chuẩn bị lên xe rời đi, không ngờ Đổng Thục Phân không nể nang gì, tát lên mặt cô một cái thật vang, sau đó Đổng Thục Phân nắm cổ áo Đường Uyển, gào khóc: “Trả con cho tao! Trả con lại cho tao!”

Không đợi Giang Chấn Trung hay Diệp Hạo Hiên tiến lên can ngăn, Đường Uyển đã đẩy Đổng Thục Phân xuống đất, cô nhấc chân giẫm lên bụng Đổng Thục Phân, cúi đầu nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, mỉa mai: “Dì Đổng, mời dì biết điều! Tôi làm vậy đã là nhân hậu với con gái dì lắm rồi!”

Đổng Thục Phân kinh hãi vì khí thế của Đường Uyển, trong ấn tượng của bà ta, từ nhỏ đến lớn Giang Bích Vân luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, lúc nào cũng ăn nói nhỏ nhẹ, trong mắt bà ta cô là quả hồng mềm nhịn nhục chịu đựng, nhưng từ khi nào mà tính cách cô gái này lại trở nên hung hăng ác độc như vậy?!

Đường Uyển thu bàn chân đạp trên bụng Đổng Thục Phân lại, sau đó trừng mắt nhìn Giang Chấn Trung đang trợn mắt há mồm, cảnh cáo: “Giang Chấn Trung, mời ông trông chừng người phụ nữ của ông, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Mẹ ơi!

Động tác bá đạo của người phụ nữ này, thật sự rất giống nữ chính trong phim Hongkong!

“Nữ hiệp, chúng ta về nhà thôi!” Diệp Hạo Hiên ôm Đường Uyển vào xe.

Đường Uyển giơ tay che nửa bên mặt bị Đổng Thục Phân đánh, liếc Diệp Hạo Hiên một cái: “Anh mới gọi em là gì?!”

“Anh gọi em là nữ hiệp!” Diệp Hạo Hiên cười híp mắt nói với Đường Uyển: “Mặt em đau không?”

Diệp Hạo Hiên làm Đường Uyển bật cười, nhưng mới vừa cong môi, phía mặt bị đánh đau nhói, cô nhe răng nhếch miệng bảo anh nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này.

Diệp Hạo Hiên lập tức ngoan ngoãn lái xe ra ngoài, sau đó dừng xe trước tiệm thuốc, ra ngoài mua túi đá chườm mặt và dầu hoa hồng giảm sưng giảm đau cho Đường Uyển.

Đường Uyển cảm động nhìn Diệp Hạo Hiên, sau đó quay đầu, giơ tay cầm túi chườm đá ấn nhẹ lên má, vừa đắp vừa trầm tư suy nghĩ...

Thời gian trôi qua từng ngày.

Mắt thấy ngày mở phiên toà thẩm tra xử lí lần thứ hai càng ngày càng gần mà Cổ Tuấn Trì chưa có tin tức gì, Đường Uyển càng ngày càng bực bội bất an.

Đêm nay, cô mơ thấy người mẹ đã qua đời nhiều năm, trong mơ gương mặt mẹ mơ hồ nhìn không rõ nhưng rõ ràng cô đã cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của mẹ.

Con gái, đừng sợ, mẹ ôm con.

Giọng mẹ khẽ thì thầm bên tai cô, nhưng ngay sau đó mẹ lại biến mất.

Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Đường Uyển chợt tỉnh mộng, tay cô giơ lên không trung, vẫn duy trì tư thế muốn ôm mẹ trong mộng, hàng mi dẫm nước mắt.

“Em lại gặp ác mộng hả?”

Diệp Hạo Hiên xoay người mơ màng nhìn Đường Uyển, sau đó theo bản năng nhích lại gần co, khẽ vỗ về cô nói: “Không sao, ngủ đi!”

Cái ôm của anh ấm áp quá! Ấm áp như vòng tay mẹ trong giấc mơ.

Không hiểu vì sao, Đường Uyển cuộn tròn trong lòng Diệp Hạo Hiên, tựa đầu lên ngực anh, một lúc sau, cô lại chìm vào mộng đẹp.

Hôm nay khi Đường Uyển đang làm việc ở công ty thì chợt nhận dược điện thoại của Cổ Tuấn Trì, anh ta vui mừng nói với cô rằng anh đã liên lạc được với giám đốc của bệnh viện tâm thần đã làm giấy chứng nhận giả cho Giang Nhu, dưới sự giúp đỡ của giám đốc, bác sĩ viết cấp giấy chứng nhận y tế giả cho Giang Nhu đã khai nhận.

Tiếp đó, mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Trong phiên xét xử thứ hai, thẩm phán đã kết án Giang Nhu về tội cố ý gây thương tích và cố ý gϊếŧ người, kết án mười lăm năm tù và yêu cầu cô ta phải bồi thương cho Đường Uyển các chi phí y tế, phí tổn thất tinh thần, phí mất việc,... tổng cộng hơn một triệu tám trăm nghìn nhân dân tệ.

Sau khi nghe thẩm phán tuyên án, Đổng Thục Phân ngất xỉu tại chỗ, trong lúc hỗn loạn, Giang Chấn Trung vội vàng rời tòa đưa Đổng Thục Phân đến bệnh viện cấp cứu.

Đường Uyển kích động đến bật khóc, cuối cùng cô có thể đứng dưới ánh mặt trời và bắt đầu một cuộc sống mới với cái tên Giang Bích Vân! Cô đã chờ ngày này suốt ba năm, ba năm này, không có ngày nào là cô không mong tống Giang Nhu vào tù, để Đổng Thục Phân và Giang Chấn Trung bị trừng phạt..

Từ hôm nay trở đi, Đường Uyển chính thức đổi thân phận thành Giang Bích Vân.

Mặc dù cô sử dụng cái tên trước kia nhưng cuối cùng cô không còn là cô của lúc trước nữa.

“Bích Vân, chúc mừng cậu cuối cùng đã báo được thù!” Phạm Hiểu Huyên và Giang Bích Vân đi dạo bên hồ nước phẳng lặng, hít thở không khí trong lành dưới bầu trời trong xanh.

Giang Bích Vân nghiêng đầu nhìn Phạm Hiểu Huyên, mỉm cười nói: “Cảm ơn! Hiểu Huyên, cậu biết không? Điều may mắn nhất đó là, sau khi tớ trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn ở bên cạnh tớ.”

Phạm Hiểu Huyên rất xúc động gật đầu: “Ừ, tớ cũng vậy! Chúng ta sẽ làm bạn thân suốt đời!”

Không bao lâu sau.

Giang Bích Vân bất ngờ được biết Giang Chấn Trung và Đổng Thục Phân đều nhập viện, mà xí nghiệp nhà họ Giang bị tố cáo lừa đảo có hành vi trốn thuế, trốn thuế nghiêm trọng nên đã bị các ban ngành liên quan niêm phong điều tra.

Cùng lúc đó, do công việc kinh doanh chính của xí nghiệp nhà họ Giang tạm ngừng dẫn đến chuỗi vốn bị đứt, do đó không thể trả khoản vay thế chấp ngân hàng đúng thời hạn, cuối cùng đứng trên bờ vực phá sản chỉ sau một dêm. Nhóm nhân viên đã cướp sản phẩm của công ty tuồn ra ngoài bù lại khoản lương công ty nợ họ.

Cuối cùng, xí nghiệp nhà họ Giang được một người mua bí ẩn mua lại với giá rẻ.

Tất cả những điều này giống như một trò chơi được người ta thiết kế sẵn, ngoài cô ra, còn ai mong ngóng gia đình Giang Chấn Trung xui xẻo nhỉ?

Giang Bích Vân đứng trước cửa sổ, sau khi trầm tư một lúc lâu, bỗng nhiên, mắt cô sáng lên, chẳng lẽ người mua bí ẩn đó là anh?!