Người đàn ông đầu trọc tìm một vài mẩu giấy và một cây bút đưa cho họ, còn gã ta thì bước vào văn phòng bên cạnh, trên cửa văn phòng có treo tấm biển ‘giám đốc rạp chiếu phim’ sáng chói.
“Mọi người có thể nhớ được bao nhiêu?” Bùi Hàn hỏi mọi người.
Tóc Xám Bạc lập tức nói, “Tôi nhớ, hai nhân vật chính tên là Thạch Nhân Niệm và Ngụy Nhĩ Sinh!”
Mọi người:”……”
Bùi Hàn suy nghĩ một lúc, “Tôi nhớ có một dòng chữ nhỏ viết bằng bút chì ở góc trên bên phải của trang bìa, ‘truy thê hỏa tá tràng’.”
Chị Chủ Quầy vội vàng nói: “Kịch bản ‘truy thê hỏa tá tràng’ tôi biết. Trước tiên là ngược nữ, sau đó là ngược nam. Khi tôi yêu anh, anh tỏ ra lạnh lùng hờ hững, lúc tôi hết yêu anh, anh liền hối hận theo đuổi tôi.”
Bùi Hàn giao nhiệm vụ, “Tốt. Trước tiên chúng ta cứ ghi ra phần kịch mà chúng ta có thể nhớ được. Nếu không chắc chắn thì cứ ‘chém gió’ vậy, tận dụng tất cả khả năng viết ra hết những gì có thể nghĩ tới. Dù sao viết sai cũng không bị phạt.”
Giọng điệu anh ta thong dong trấn định, như thể không có gì phải hoảng sợ.
Owen cười nói: “Đúng vậy, Nói không chừng vận may tốt có thể viết đúng.”
Bùi Hàn đã bắt đầu động bút, “Phần của chúng tôi là phần đầu tiên, tôi nhớ rõ mở đầu nữ chính ở trong phòng ngủ…”
Theo giọng nói điềm tĩnh của anh ta, mọi người dần dần bình tĩnh lại, ai nấy cũng bắt đầu vắt óc suy nghĩ về cốt truyện.
Ninh Cáp nhỏ giọng nói khẽ, “Tôi đi đây một chút, sẽ mau chóng quay lại.”
Tuy không biết cô muốn làm gì nhưng Bùi Hàn vẫn gật đầu.
Ninh Cáp rời khỏi nhóm người đang soạn đề cương.
Nhiệm vụ này không thể để chết người.
Tỉ lệ sống sót của người chơi phải là 50%, chỉ còn lại hai người được chết, Ninh Cáp không thể để ai chết. Hơn nữa, bản thân cô cũng là một người mới, khả năng ngẫu nhiên bị chọn rất cao.
Đi được một đoạn, Ninh Cáp lặng lẽ tháo chiếc vòng trên cổ tay ra, sau đó gõ cửa phòng làm việc của người đàn ông hói đầu.
Một giọng nói từ bên trong truyền ra, “Mời vào.”
Ninh Cáp đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông đầu trọc đang chán nản ngồi vào bàn làm việc, khi thấy cô bước vào, ông ta sững sờ.
“Cô là ai? Cô tìm ai?”
Quả nhiên.
Phản ứng của ông ta giống như anh trai.
Chỉ cần Ninh Cáp tháo chiếc vòng ra, cô lập tức khôi phục thân phận NPC, ông ta hoàn toàn không nhận ra cô, cho rằng cô chỉ là một NPC mà không phải người chơi vừa gặp vài phút trước.
Ninh Cáp xoay người đóng cửa lại.
“Tôi đến từ Nhà nghỉ Niệm Tâm ở đối diện.” Ninh Cáp nói, “Chủ nhà nghỉ Ninh Tuyên là anh trai tôi, cái người cao cao có đeo kính đấy. Ngài biết chứ?”
Nhìn vẻ mặt này, rõ ràng ông ta không biết.
Nhưng con phố chỉ ‘dài’ có bấy nhiêu, bảng hiệu nào cũng quen thuộc, đều là của hàng xóm với nhau, người đàn ông đầu trọc bèn nở một nụ cười, “Tôi biết chứ, nhà nghỉ đối diện đúng không, mà cô có chuyện gì thế?”
“Đúng vậy, khách ở nhà nghỉ của chúng tôi luôn hỏi xem có địa điểm nào thú vị ở gần đây không. Anh trai tôi rất thích vở kịch ở rạp ngài, anh ấy vẫn luôn giới thiệu khách tới rạp của ngài, còn nói rằng gần đây sẽ có một bộ kịch mới.” Ninh Cáp nói.
Điều này cũng không tính là lời nói dối.
Được khen ngợi đương nhiên rất vui vẻ, người đàn ông hói đầu mỉm cười, “Đúng vậy, bộ kịch mới nhất của chúng tôi rất hay có tên là ‘Nắn Tâm’, gần đây bọn tôi còn đặc biệt mời một đoàn kịch rất nổi tiếng đến biểu diễn.”
Ninh Cáp trong lòng muốn mắng người: Là “đoàn kịch” chỉ mới đọc kịch bản có mười phút đi.
Ninh Cáp tiếp tục nói: “Vì vậy anh trai tôi mời tôi đến đây để hỏi một chút, mọi người ở đây có bản tóm tắt kịch bản hay giấy quảng cáo gì đó hay không? Chúng tôi muốn lấy một bản đem về đặt ở quầy lễ tân để tiện thể giới thiệu với khách."