Với tốc độ này, bọn họ hẳn có thể hoàn thành xong hết.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, lúc thời gian còn thừa 2 phút, các nhóm khác đều đã điền xong.
Bùi Hàn là người làm nhiều câu nhất nhưng cũng đã lật đến trang cuối cùng, dường như ai cũng có hy vọng nhiệm vụ này sẽ hoàn thành trước thời hạn.
Bỗng nhiên Ninh Cáp thấy anh ta dừng lại, cứ nhìn chằm chằm vào kịch bản trầm ngâm.
【Trên tay Thạch Nhân Niệm đang cầm cục đất sét □□ …】
Anh ta đã viết “Xoa bóp” rồi, nhưng không đúng.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, hai từ “Xoa nắn” được điền tiếp, nhưng vẫn sai, cái khung vẫn không chút động tĩnh!
Bùi Hàn lại nhanh chóng thử các từ như “Vuốt ve”, “Vân Vê”, “Nhào nặn”, “Nắn bóp”, “Xoa lấy”, tất cả đều không đúng.
Từng câu từng chữ cứ thế chồng chất lên nhau, tất cả liền trở nên lộn xộn, rối tung. Thời gian đếm ngược liên tục trôi, Owen và những người khác đều đã hoàn thành, bọn họ tiến đến hỏi: “Hai người đã làm xong chưa?”
Bùi Hàn hơi nghiêng đầu suy nghĩ, bàn tay còn lại của anh ta hiện đang vô thức làm động tác như xoa nắn thứ gì đó.
Ninh Cáp không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cô giành lấy tập kịch bản, nhanh chóng viết ra một từ.
Mơn trớn.
Hai từ bí ẩn hiện lên, ô vuông nhỏ cuối cùng cũng biến mất.
“Mơn trớn” không biết may mắn hay đáng thương. Trong số các “anh chị em” với nó thì “mơn trớn” là từ duy nhất có thể vượt qua bài kiểm tra.
Vòng tay rung lên: 【Xin chúc mừng, nhiệm vụ khởi động hoàn thành xuất sắc!】
Lúc này Bùi Hàn mới liếc nhìn Ninh Cáp.
Ninh Cáp cố gắng biểu hiện ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc nhất trong đời mình. Nhưng hai má đỏ rực tựa như đang bán đứng cô, trong lòng cô lúc này chỉ muốn ‘chết’ đi cho xong.
Mẹ nó, thật là xấu hổ.
Cảm giác cứ là lạ thế nào.
Owen thở dài: “Điền vào mấy ô trống này xong, xử nam như tôi lại tiếp thu không ít kiến
thức rồi.”
Cậu ta kinh bỉ Bùi Hàn, “Bùi Hàn, các người không chuyên nghiệp lắm nhỉ, điền chữ thôi cũng chậm chạp.”
Vừa thu lại phần kịch bản hoàn chỉnh của mọi người, Bùi Hàn nói, “Cậu nghĩ rằng ai cũng vội vàng giống cậu sao?”
Owen cũng không để ý, cậu ta quay đầu cười với Ninh Cáp, “Cô xem, phản ứng kiểu này, còn không phải do anh ta là một lão xử nam vạn tuổi hay sao.”
“Tránh ra, cứ kiêu ngạo đi.” Bùi Hàn giật lấy kịch bản trong tay Owen.
Owen nắm kịch bản không buông, nghiêng đầu đánh giá Bùi Hàn.
“Anh căng thẳng như thế làm gì? Lúc điền chữ, tôi thấy anh toát mồ hôi không ngừng. Dù sao hệ thống chọn ra người chết một cách ngẫu nhiên, thế nào cũng không đến lượt anh đâu.”
“Liên quan gì đến cậu.” Ngón tay Bùi Hàn dùng lực, rút nhanh kịch bản ra khỏi tay cậu ta.
Lời Owen vừa nói có vấn đề, Ninh Cáp lập tức hỏi, “Tại sao người chết ngẫu nhiên lại không đến lượt anh ta?”
“À, là xác suất ngẫu nhiên, xác suất của mọi người thường không giống nhau.” Owen nói, “Người chơi có kinh nghiệm thì xác suất sẽ giảm ít đi, số lần vượt qua phó bản càng nhiều, xác suất được chọn càng thấp.”
“Cô biết xác suất trúng xổ số 6 số không? Là một phần vạn, mà Bùi Hàn là Alpha, hệ số xác suất của anh ta là một phần một trăm triệu.”
Owen mỉm cười, “Nếu chỉ có cô và anh ta, tùy chọn một người sẽ chết, xác suất chết của anh ta sẽ là một phần hai mũ một phần một trăm triệu, dựa theo quy tắc, phần xác suất còn dư lại chính là của cô.”
Ninh Cáp im lặng, nói cách khác, bất kỳ nhiệm vụ xử tử nào, người mới không phải là pháo hôi sao?