Mấu chốt là phải kiểm soát được ý niệm trong đầu.
Ninh Cáp đặt tờ giấy lên bàn, dự định viết thơ từ ca phú giống như mọi người, vui vẻ vượt qua 20 phút “nghỉ ngơi”.
Ninh Cáp cầm bút lên, “Không suy nghĩ vớ vẩn, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.”
Bùi Hàn cong khóe miệng, “Trước niệm không sinh tức tâm, sau niệm bất diệt tức Phật, chúng ta chỉ là người phàm có “niệm sinh niệm diệt” mà thôi.”*
*Mấy câu này liên quan đến triết lý nhà Phật nên mình không dám phán bừa nha mọi người. Đại ý có thể hiểu câu này rằng con người cõi phàm trần đều dễ dàng sinh ra suy nghĩ, suy nghĩ cứ đến rồi đi, hệt như sóng biển. Suy nghĩ xuất phát từ tâm, những ai hiểu rõ tâm mình, thấy rõ tâm mình, và tâm bất động thì mới “giải thoát” được. (Bạn nào hiểu hơn có thể góp ý cho bọn mình nhé – Little Whale)
Trong phòng chỉ có một chiếc ghế dựa, Bùi Hàn đẩy cái tủ đầu giường đặt ngang trước bàn, cong đôi chân dài ngồi bên cạnh, bắt đầu cùng Ninh Cáp “viết”.
Anh ta không viết thơ, chỉ nguệch ngoạc vẽ bừa một số hình linh tinh và ký hiệu.
Thỉnh thoảng anh ta sẽ dừng lại suy nghĩ, sau đấy lại vẽ thêm một vài nét hoặc gạch bỏ thứ gì đó. Lúc suy tư, anh ta sẽ vô thức xoay bút.
Ninh Cáp thấy rằng chỉ cần người này cầm thứ gì đó trong tay, dù là bút hay rìu, anh ta sẽ luôn xoay chúng liên tục không ngừng.
Dù biết nói chuyện phiếm rất nguy hiểm, rất dễ làm bản thân phân tâm, nhưng Ninh Cáp không nhịn được hỏi Bùi Hàn: “Anh đang vẽ cái gì vậy?”
“À, vẽ linh tinh ấy mà.”
Anh ta cầm lấy tờ giấy lên, vò nó lại thành hình dáng một quả bóng nhỏ.
Ninh Cáp nghĩ thầm, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, có cần phải đề phòng vậy không?
Không biết anh ta đang vẽ thứ quan trọng gì.
Bùi Hàn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ninh Cáp, cây bút trong tay xoay hai lần, “Cô luôn căng thẳng như vậy, không khó chịu sao?”
Ninh Cáp buồn bực: “Tôi đâu có căng thẳng?”
Bùi Hàn nói: “Cô của hiện tại, giống hệt cô giáo dạy tiểu học cho chúng tôi vậy.”
“Kiểu ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích, lưng thẳng tắp, trên mặt không lộ chút biểu cảm gì. Nếu như chụp ảnh tư thế này của cô, đem nó treo lên tấm áp phích tuyên truyền cũng được đấy.”
Ninh Cáp chợt hiểu ra.
Có lẽ vì cô liên quan đến NPC, biểu cảm trên mặt hơi thiếu so với người bình thường, nhìn kỹ sẽ thấy không “sinh động” được như mọi người.
——Thật ra, cho dù vẻ ngoài cô như thế nào, trong lòng dù chửi bậy đến sảng khoái cũng không lộ ra được tí biểu cảm như “người thường”.
“Tôi không có.” Ninh Cáp nói xong, cúi đầu tiếp tục viết chữ, đột nhiên khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Bùi Hàn đang chỉnh lại chiếc vòng trên cổ tay, hơi nâng cánh tay lên một chút.
Hai người ngồi rất gần nhau, Ninh Cáp chỉ cần hơi liếc qua là nhìn thấy, anh ta đang ấn màn hình vòng tay về giao diện rà quét điểm neo, hướng chiếc vòng tay đến trước mặt Ninh Cáp.
Anh ta bình tĩnh bấm vào biểu tượng camera (máy ảnh).
“Tách” một tiếng.
Đầu Ninh Cáp như muốn nổ tung.
Tại sao đột nhiên anh ta coi cô thành điểm neo mà quét vậy?
Khuôn mặt của Ninh Cáp được chụp trên màn hình vòng tay, một đường sáng quét từ trên xuống dưới xuất hiện theo sau, cuối cùng một dòng chữ hiện lên:
【Đây không phải điểm neo, xin mời tiếp tục cố gắng.】
Ninh Cáp sửng sốt một chút, lập tức đánh đòn phủ đầu*: “Sao anh lại quét tôi? Có bệnh à?”
*Hành động trước để kiềm chế đối phương.
Bùi Hàn liếc nhìn dòng chữ trên màn hình, nói “Cái này gọi là chụp lén.” Anh ta bình tĩnh nói tiếp, “Chiếc vòng này không có chức năng chụp ảnh, muốn chụp ảnh cũng chỉ có thể quét thôi.”