Bùi Đại Ca bị xem nhẹ, trên tay còn đang cầm cây rìu: “…”
Người phụ nữ áo trắng hoàn toàn khác với những người trước đó, cô ta chỉ đứng dựa vào tường, không có ý định tấn công.
Ninh Cáp chưa xem phim của cô ta, vì thế cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Một bên ‘đấu mắt’ với người phụ nữ áo trắng, một bên cô hỏi Bùi Hàn, “Cô ta không cầm theo vũ khí, cánh tay trông cũng mảnh mai giống tôi, làm thế nào cô ta có thể trở thành sát nhân được? Hay chỉ dựa vào việc dọa người khác, đóng giả thành ma rồi hù người ta đến chết? “
Người phụ nữ áo trắng: “…”
Ngay khi Bùi Hàn định nói, Ninh Cáp đã kịp hiểu ra: Chẳng lẽ cô ấy …
Gϊếŧ người bằng ý nghĩ?
Ngay khi ý niệm này hiện lên trong đầu, Ninh Cáp cảm giác cổ mình đột nhiên như bị siết chặt.
Như thể có một bàn tay vô hình đang nắm chặt cổ cô, khiến cho cô không thể thở nổi, đồng thời trái tim cô như thể bị thứ gì đó giữ lấy mà bóp chặt.
Ngay lập tức, Bùi Hàn nhìn ra sự khác lạ của Ninh Cáp, anh ta nhanh chóng vung rìu thẳng vào đầu của người phụ nữ mặc áo trắng kia.
Nhưng chiếc rìu rơi xuống lại xuyên qua người cô ta, tựa như cô ta chỉ là một cái bóng, không thể xuyên qua được.
Ninh Cáp choáng váng rồi lại choáng váng, sau đó ngã xuống đất, trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ: Cái đồ chơi này làm thế nào mới đối phó được đây?
Đây là phó bản theo đuổi sự cân bằng, vì thế họ sẽ không thiết lập trò chơi rơi vào thế ‘ngõ cụt’, nếu cô ta không thể gϊếŧ bởi chiếc rìu, vậy nhất định sẽ phải dùng biện pháp khác.
Giải pháp sẽ không ở quá xa.
Đôi mắt Ninh Cáp nhanh chóng quét tìm mọi ngóc ngách xung quanh căn phòng, ngay lúc này, Bùi Hàn cũng đã cho cô nhìn thấy giải pháp…
Bùi Hàn ném rìu xuống, cầm chiếc đèn bàn đầu giường lên, thoắt cái kéo đứt sợi dây điện.
Dây điện được nối liền với ổ cắm bị anh ta kéo đứt, anh ta cầm đầu dây ấn nó vào người cô gái mặc áo trắng.
Theo tiếng nổ “tanh tách” của tia lửa điện cùng với ánh đèn trên đầu giường chớp sáng lập lòe, áp lực trên cổ Ninh Cáp bỗng chốc được thả lỏng.
Bóng người phụ nữ áo trắng lấp lóe vài lần rồi biến mất.
Ninh Cáp thoáng nhìn thấy Bùi Hàn tiến lại gần đây, anh ta khom lưng cúi người xuống bế cô lên, nhanh chóng đặt cô lên giường.
Sau khi ho khan dữ dội một hồi, cuối cùng Ninh Cáp cũng bình phục.
“Làm sao anh biết được dùng điện có thể gϊếŧ được quỷ?” Ninh Cáp hỏi với chất giọng còn hơi khàn khàn.
“Trước đây, tôi đã dùng cách này để gϊếŧ nhiều thứ tương tự.”
Bùi Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, kiên nhẫn trả lời.
“Thứ kia hoàn toàn không phải là quỷ hay gì cả, nó do hệ thống tạo ra để hù dọa mọi người mà thôi. Nói cách khác, nó chỉ là một chương trình được hệ thống tạo nên.”
Ninh Cáp nghĩ thầm: Ồ, một đoạn chương trình. Cũng giống tôi nha.
Ninh Cáp xoa xoa cổ của mình, nói: “Vốn dĩ không có việc gì, nhưng ngay khi tôi nghĩ rằng cô ấy có thể gϊếŧ người bằng ý nghĩ, kết quả là, cô ấy thực sự bắt đầu muốn dùng ý niệm gϊếŧ chết tôi.”