Chương 22

“Đúng là trong phim cô ta dùng sức mạnh ý nghĩ để gϊếŧ người.” Bùi Hàn phát hiện Ninh Cáp có chút kỳ quái, “Phim kinh dị nổi tiếng như vậy mà cô chưa từng xem ư?”

Ninh Cáp lắc đầu, “Chưa từng.”

Ninh Cáp như đã hiểu ra, “Cho nên ngay từ lúc đầu, cô ta đã không thể gϊếŧ tôi được, chỉ vì tôi hoàn toàn không biết gì về cô ta. Cô ta không giống với con búp bê xấu xí cầm kéo kia, vừa nhìn là biết ngay cách thức gϊếŧ người, thế nhưng trong đầu tôi lại không biết gì về cô ta cả, thế nên cô ta mới không có biện pháp nào để gϊếŧ tôi.”

“Không sai.” Bùi Hàn nói, “Quy tắc hình như là nếu cô không nghĩ, cô ta sẽ không thể gϊếŧ cô. Vì vậy, nói không chừng lúc ấy nếu cô chuyển hướng sự chú ý của mình, đồng thời ngừng nghĩ về cô ta, có thể sẽ không có việc gì xảy ra.”

Nhưng vào thời điểm bị cô ấy hung hăng bóp cổ, mấy ai có thể đủ tỉnh táo mà chuyển dời lực chú ý sang nơi khác?

Cả hai người đồng thời lâm vào suy tư.

Ninh Cáp nghĩ thầm: Tất cả đều do ý nghĩ mà ra.

Khi trong đầu cô vừa nảy sinh suy nghĩ cô ta có thể dùng ý niệm để gϊếŧ người, cô ta ngay lập tức bắt đầu dùng ý nghĩ để gϊếŧ người.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Ninh Cáp.

Cô quên mất rằng cái cổ của mình vẫn còn đau, cứ thế bật dậy khỏi giường.

“Dường như tôi đã biết quy luật xuất hiện của bọn nó là thế nào rồi – Là ý nghĩ. Khởi tâm động niệm*.”

*Khởi tâm động niệm: Suy nghĩ, ý niệm phát sinh trong lòng.

Ninh Cáp nói: “Nguyên nhân là từ các tấm áp phích phim kinh dị treo trên tường mà ra, kể từ khi tờ báo ở phòng 202 bị xé bỏ, suy nghĩ của mọi người đều bị tấm áp phích đánh lạc hướng, ai nấy đều tập trung liên tưởng đến những thứ xoay quanh phim kinh dị.”

“Bản thân tấm áp phích trên tường sẽ không gϊếŧ người, nó chỉ là mồi nhử, đánh lạc hướng để chúng ta tạo ra những suy nghĩ ác độc, dụ dỗ suy nghĩ của chúng ta đi theo hướng phim kinh dị, chính những ý nghĩ này đã triệu hồi các nhân vật chính trong phim kinh dị kia ra tới.”

“Nhưng có một vấn đề. Đó là mọi người ắt hẳn đều trong trạng thái miên man suy nghĩ không dừng. Mỗi lần bắt đầu ‘nghỉ ngơi’, những thứ này đều không xuất hiện ngay, điều này có phải hay không chứng minh, chúng ta muốn bọn nó xuất hiện, hẳn phải đạt được một điều kiện gì đó khó khăn hơn ______ “

Bùi Hàn hoàn toàn hiểu ý của cô, nhanh chóng tiếp lời.

“Trong phòng có hai người, cả hai người phải đồng thời nảy sinh cùng một ý nghĩ.”

“Đúng vậy, đó là lý do tại sao vòng tay lại phải phân hai người một phòng.”

Ninh Cáp hỏi anh ta, “Anh có còn nhớ anh đã nghĩ gì để con búp bê xuất hiện ở vòng trước không?”

Bùi Hàn cau mày suy nghĩ, “Tôi không rõ lắm. Cô thì sao?”

Vấn đề này phải nói là quá khó.

Mỗi người bình thường đều có hàng vạn ý nghĩ xuất hiện trong đầu, những suy nghĩ này tựa như một dòng lũ muôn hình vạn trạng, cứ mỗi phút lại trào dâng, rồi vụt tắt, hết cái này đến cái khác liên tục trong một mớ hỗn độn.

Muốn nhớ lại chính xác những gì mình đã nghĩ suy, điều đó rất không có khả năng.

Ninh Cáp phảng phất nhớ rằng, hình như lúc đó cô đang nghĩ về con búp bê xấu xí kia, nhưng cô cũng không chắc lắm.

“Còn trước khi người phụ nữ áo trắng đó xuất hiện thì sao? Anh đã nghĩ gì vậy?” Ninh Cáp hỏi.

Bùi Hàn suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Hình như tôi nghĩ về tấm áp phích in hình cô ta.”

Ninh Cáp mơ màng nhớ lại, “Tôi cảm thấy lúc đó hình như tôi cũng đang nghĩ đến cô ta đấy.”

Cùng một ý nghĩ đồng thời xuất hiện, va vào nhau, kinh thiên động địa, một tiếng ‘rắc’ phát ra, từ bầu trời rơi xuống con ma nữ.

Bùi Hàn cúi đầu suy tư, “Tôi nghĩ cô nói đúng, khả năng này xác suất rất lớn.”

Ninh Cáp gật đầu.

So với Bùi Hàn, Ninh Cáp có suy nghĩ nhanh hơn vì cô có một điểm mấu chốt mà Bùi Hàn lại không có.