Bùi Hàn rõ ràng cũng đang nghĩ về điều này.
Anh ta nói, “Nếu cá mập đã xuất hiện, tôi sẽ đi xem áp phích của phòng 203.”
Anh trở lại phòng 203, xé tờ báo trên tường, từ giọng mũi khẽ thốt lên “Hử?” một tiếng.
Ninh Cáp biết rõ còn cố ý hỏi: “Phía dưới là cái gì vậy?”
Bùi Hàn dứt khoát đem tờ báo nhấc lên, cho cô thấy hình ảnh người phụ nữ mặc áo trắng trên tấm áp phích, “Không phải là cá mập, giả thuyết phản ứng dây chuyền không đúng.”
Sau bốn vòng “Nghỉ ngơi”, bọn họ còn chưa tìm thấy quy luật xuất hiện của mấy con quái vật kia.
Bùi Hàn cau mày, “Nhất định phải tìm ra quy luật, tôi đoán chúng ta phải tìm ra quy luật mới có thể kết thúc nhiệm vụ. Hơn nữa, những nhiệm vụ trong phó bản này rất có thể đều là manh mối giúp chúng ta tìm thấy ‘điểm mỏ neo’.”
Cho nên Bùi Hàn mới vội vã muốn tìm ra logic từ những tấm áp phích và mấy con quái vật kia.
Hiện tại đừng nói điểm mỏ neo còn chưa có manh mối, ngay cả nhiệm vụ trước mắt cũng không thể hiểu nổi.
Thời gian “nghỉ ngơi” chớp mắt kết thúc, mọi người có thể tự do hoạt động.
Phòng 204 và 205 cách đây khá xa, người chơi ở đó không biết phòng 201 xảy ra chuyện gì nên lúc này họ mới cùng nhau chạy lại xem.
Nhưng ngay sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, con cá mập liền biến mất không chút dấu vết, chỉ để lại một lớp nước biển mặn chát như chứng minh nó đã từng xuất hiện ở đây.
Chiếc răng cá mập trên tay cậu bé thì vẫn còn đó, trắng tinh bóng loáng, thực sự rất đẹp.
Cô gái trẻ thắc mắc: “Tại sao chiếc răng này không biến thành khói đen?”
Cậu bé cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhỏ giọng nói: ” Bùi Đại Ca không gϊếŧ con cá mập nên nó không chết. Cho nên lần tới nó có thể xuất hiện nữa sao?”
Không một ai biết được.
Khi Owen lại đây, Bùi Hàn vỗ vai anh ta.
“Tôi đã nhìn qua, áp phích phòng 203 không phải là cá mập, giả thuyết phản ứng dây chuyền của cậu không đúng.”
“Không phải cá mập ư?” Owen có chút kinh ngạc, cậu ta nhướng mày hỏi, “Nếu không phải phản ứng dây chuyền, vậy quy luật của trò chơi này là gì?
Da Đầu Xanh tuyệt vọng về việc Bùi Hàn tùy tiện xé báo, cũng không dám hỏi trên tấm áp phích phòng 203 là hình gì, cậu ta chỉ mở miệng nói linh tinh: “Nói không chừng, nhiệm vụ này không có quy luật, mà là…. Ngẫu nhiên?”
“Lấy kinh nghiệm của tôi suy đoán, mọi thứ không thể ngẫu nhiên xuất hiện được.” Bùi Hàn nói.
Vòng thứ năm “nghỉ ngơi” bắt đầu.
Ninh Cáp nhìn tấm áp phích trên tường, trong lòng cân nhắc: Bùi Hàn lại xé tờ báo khác ra, lần này, thứ xuất hiện có khi nào là người phụ nữ mặc áo trắng kia không?
Đang mãi nghĩ suy, dư quang nơi khóe mắt Ninh Cáp bỗng thấy bên tường xuất hiện một bóng người đang từ từ hiện lên, cũng là vị trí nơi con búp bê xấu xí xuất hiện lần trước.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Đồng thời Bùi Hàn cũng nhìn thấy, anh ta lập tức cầm rìu lên, chuẩn bị tấn công người phụ nữ kia.
Nhưng người phụ nữ chỉ đứng đó, không di chuyển.
Cô ta không nhìn Bùi Hàn mà nhìn chằm chằm vào Ninh Cáp đang ngồi đối diện với cô ta, dùng ánh mắt âm u mà nhìn Ninh Cáp.
Ai sợ ai.
Vừa mới nãy, Ninh Cáp đã có cuộc tỉ thí nhìn chằm chằm với Bùi Hàn, chưa kịp thắng đã bị cắt ngang, xem như bây giờ cô đổi đối thủ đấu một hiệp khác.
Cô gái nhìn chằm chằm Ninh Cáp, Ninh Cáp cũng nhìn lại cô ta chằm chằm. Cô ta nhìn không chớp mắt, Ninh Cáp cũng theo đó nhìn không chớp mắt.
Người này mặc đồ đỏ, người kia thì mặc đồ trắng, cả hai có mái tóc đen như nhau, đôi mắt cũng đen láy giống hệt nhau, hai bên nhìn nhau không nói gì, giống như đang liếc mắt đưa tình cho nhau.