Lúc đó Ninh Cáp quả thực nghe được rất rõ ràng, người ở phòng 202 trước tiên muốn xé tờ báo, ngay sau đó liền xảy ra chuyện.
Thời điểm cô và Bùi Hàn đập tường chui vào, cũng không thấy bất kỳ kẻ khả nghi nào, cũng không nghe thấy động tĩnh có người rời đi.
Mặc dù áp phích gϊếŧ người nghe có vẻ kỳ quái, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, đây có thể được coi là một phỏng đoán hợp lý.
Tóc Bạc Xám hỏi mọi người: “Có ai xé tờ áp phích trong phòng không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Ở một nơi xa lạ như vậy, có rất ít người có can đảm xé lung tung poster dán trên tường.
Chị Chủ Quầy liếc nhìn tấm áp phích kinh dị, “Tấm áp phích này… có phải là ‘điểm mỏ neo’ hay không?”
Da Đầu Xanh khịt mũi, “Đúng là người mới mà. Sao có thể dễ dàng tìm thấy điểm neo như vậy? Như thể đặt ngay dưới mũi của cô à?”
Chị Chủ Quầy cũng không bị ảnh hưởng gì bởi lời chỉ trích của cậu ta, suy nghĩ thêm một lúc liền nảy ra sáng kiến: “Thứ kia có thể sẽ xuống gϊếŧ người thêm lần nữa hay không? Nếu không chúng ta… đem nó dán lên lần nữa thử xem?”
Ý tưởng dán lên đúng là không tồi.
Tóc Bạc Xám cân nhắc: ” Thế nhưng không có gì để dán vào, nếu không sao chúng ta không che nó bằng chiếc khăn trải giường?”
Ninh Cáp nói, “Tôi biết nơi nào có giấy báo và keo dán, vừa rồi tôi có nhìn thấy chúng.”
Cô đi xuống quầy lễ tân, lấy một xấp báo cũ từ góc tủ, tìm keo dán từ ngăn kéo, rồi mang lên phòng 202.
Chị Chủ Quầy và Ninh Cáp cùng nhau dán keo vào bốn mặt của tờ báo.
Ninh Cáp trèo lên giường, tiện thể đánh giá người đàn ông đeo mặt nạ trên tấm poster, “Khuôn mặt này thoạt nhìn có vẻ hơi đáng sợ, nhưng nếu nhìn kỹ thì trông nó cũng khá buồn cười.”
Chị Chủ Quầy nhìn thoáng qua, nhịn không được đồng ý: “Cũng đúng nhỉ.”
Owen cũng nói: “Người thiết kế thứ đồ chơi này còn non tay lắm, không tạo cho người xem cảm giác đáng sợ, ngược lại còn trông có chút buồn cười thật.”
“Các người đang nói nhảm nhí gì vậy?” Da Đầu Xanh liếc nhìn tấm áp phích với vẻ run sợ, “Trong tiểu thuyết kinh dị, nếu ai bất kính với quỷ thần thì người đó là người đầu tiên chết đấy. Còn không mau chóng cúi lạy hối lỗi?”
“Bang” một tiếng.
Ninh Cáp vỗ một phát lên tấm áp phích, sau đó dùng tay niết bốn góc của nó xuống. Hoàn thành.
Da Đầu Xanh cúi đầu lẩm bấm trước tờ áp phích rồi vái lạy.
Owen tò mò hỏi: “Cậu vái lạy nó hai lần, nó sẽ không nỡ gϊếŧ cậu đấy à?”
Da Đầu Xanh: “…”
Ninh Cáp do dự một chút, mở miệng: “Thật ra, tôi có một ý tưởng.”
Mọi người đều nhìn cô.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể đập tất cả các bức tường ngăn cách giữa các phòng.” Ninh Cáp đề nghị.
“Chiếc vòng kia một hai nhất quyết muốn tách chúng ta ra tạo thành hai người một đội, nhốt mỗi đôi vào phòng riêng, rất có thể thực lực của hai người và thứ gϊếŧ người kia về cơ bản là cân bằng. Nếu chúng ta thông tất cả các căn phòng và hỗ trợ lẫn nhau, nói không chừng sẽ an toàn hơn. “
Ninh Cáp nghĩ theo cách này là bởi vì chiếc vòng nói muốn xóa đi tỷ lệ tử vong quá cao trong phó bản, điều này cho thấy nó đang theo đuổi sự cân bằng chứ không phải chỉ muốn gϊếŧ người.
Như vậy trong nhiệm vụ, sức mạnh giữa người chơi và đối thủ trong nhiệm vụ về cơ bản là giống nhau.
Đập các vách tường để người chơi có thể giúp đỡ lẫn nhau, có khả năng cho phép người chơi dựa vào số lượng để chiếm ưu thế, biến chiến đấu một mình thành đấu nhóm.
Không người nào lên tiếng.
Đả thông các bức tường có nghĩa là hợp tác, cũng có nghĩa là có nạn cùng chịu.
Trong bầu không khí im lặng, Bùi Hàn vốn đang dựa vào tường xem náo nhiệt đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng nói: “Thú vị. Cô ấy muốn giúp các người, các người vẫn không chút nào cảm kích à?”
Sau khi Bùi Hàn tỏ thái độ, Owen quay đầu lại và hỏi Chị Chủ Quầy, “Chúng ta đập tường nhé?”
Chị Chủ Quầy gật đầu rồi nói với Ninh Cáp, “Hai chúng tôi ở phòng 204 bên cạnh, chúng tôi sẽ đập tường để thông qua phòng của bọn cô.”
Có hai người bọn họ dẫn đầu, những người khác cũng sôi nổi đồng ý đập tường.
Chỉ có Da Đầu Xanh lộ vẻ mặt không muốn.