Chương 22

Tầng bốn, tới rồi.

Trong khe cửa thang máy, một bãi máu tươi chậm rãi chảy ra, rất nhanh, bãi máu kia giống như có sinh mệnh, toàn bộ mạnh mẽ lao vọt về phía cánh cửa nào đó, bị hút đi sạch sẽ, trên mặt đất không còn lưu lại dấu vết gì.

Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra, một đống thịt tươi lẳng lặng nằm giữa thang máy, hai màu đỏ trắng đan xen, giống như miếng thịt sống làm nhân sủi cảo mua ở chợ.

Kỳ quái chính là, một giây sau, nó liền bị một loại áp lực vô hình nào đó dần ép thành hình dạng dẹp mỏng như tờ giấy, đống thịt bị nhẹ nhàng hút vào bên trong cánh cửa nào đó qua khe cửa.

Tiếng băm thịt ngừng lại một chút, sau đó lập tức càng thêm dữ dội.



Lầu 1, phòng 101.

Người đàn ông trẻ tuổi ngáp một cái rồi mở cửa, anh ta vào nhà nhìn vợ con trong phòng một chút, thấy hai người đều đang ngủ say, trên khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông nở một nụ cười, ngay sau đó, anh ta ngửi thấy mùi thơm mê người từ phòng bếp truyền đến.

Nhất định là bà xã biết anh ta tăng ca, đặc biệt chừa lại cho anh.

Trong lòng người đàn ông trẻ tuổi dâng lên một dòng chảy ấm áp, anh ta rón rén vào bếp bật đèn, trong nồi đang nấu món gì đó, mở nắp ra nhìn, là mấy cái sủi cảo đang nấu trong nước sôi ùng ục, nhân thịt hồng phấn, hương thơm nức mũi.

Đêm khuya có thức ăn ngon làm bạn, đến tiếng chặt thịt phiền phức trên lầu cũng không còn đáng ghét nữa.

Anh ta ăn sủi cảo, hài lòng thỏa mãn.

Chờ kiếm thêm chút tiền sẽ dọn đi, tránh xa loại hàng xóm ghê tởm này, băm nhân sủi cảo á? Lừa ai đây?

Tên đầu trọc 405 chết tiệt!

Anh ta tức giận cắn cái sủi cảo, tựa như đang cắn thịt trên người tên kia, sau khi ăn uống no nê, người đàn ông đi rửa mặt rồi vào phòng nằm xuống giường, cẩn thận vươn tay ra ôm lấy vợ, sợ đánh thức cô.

“Ăn có ngon không?” Trong căn phòng tối đen như mực, giọng nói của người phụ nữ trẻ vang lên.

Giọng của bà xã hình như có chút âm u lạnh lẽo, không, không chỉ có giọng nói, cả người cô cũng tỏa ra luồng khí lạnh như băng, bàn tay chạm vào da thịt cứng ngắc, hơi lạnh thấm vào toàn thân.

“Em...” Người đàn ông cứng đờ tại chỗ.



Lầu năm, sau khi đám người chờ tiếng ‘bang bang, bang bang’ hoàn toàn biến mất, lúc này mới chuẩn bị xuống lầu.

Không biết vì sao, âm thanh hôm nay vang lên lâu hơn mấy hôm trước một chút, thật giống như... nó có thêm nguyên liệu mới vậy.

Hạ Lâu ghi lại điểm khác thường này. Trong bóng tối, anh ta lại nhìn thoáng qua phương hướng của Lục Ngôn Lễ. Đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt anh ta, nghiêng đầu mỉm cười lại, mang theo ý trấn an.

Hạ Lâu không cảm thấy an ủi chút nào, vẫn có một tảng đá lớn đè chặt trong lòng anh ta, nặng trình trịch.

Đường sống, đường sống rốt cuộc là cái gì?

Nhà ga kỳ quái, nữ minh tinh nuôi cương thi, tầng thứ tư tăng thêm, hàng xóm quỷ dị, tiếng băm thịt nửa đêm, còn có hàng xóm kia đi lấy tên nữ minh tinh đặt cho thủy cung...

Tất cả thoạt nhìn không hề liên quan, nhưng Hạ Lâu luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điểm nào đó, mà thứ bị anh ta bỏ qua, chính là manh mối có thể xâu chuỗi tất cả.

Còn nữa, Lục Ngôn Lễ ở trong này rốt cuộc đóng vai trò gì? Tại sao hắn có thể bình an vô sự đến tận bây giờ?

Dù cho Lục Ngôn Lễ vẫn trước sau như một biểu hiện nhu nhược ngu xuẩn, anh ta cũng không dám coi thường đối phương.

May mắn là bọn họ thuận lợi về tới nhà Lục Ngôn Lễ, nhìn nhau không nói lời nào, đi rửa mặt sau đó trở về phòng ngủ.

Hoàng Vĩ và Phong Sở Sở đều đã chết, trong phòng tự nhiên cũng trống không. Ban đầu chính là bọn họ chiếm cứ gian phòng của Lục Ngôn Lễ, hiện giờ chủ cũ cuối cùng có thể quay về chính phòng mình nghỉ ngơi.

Hạ Lâu liếc mắt nhìn Lục Ngôn Lễ đi vào phòng, ánh mắt lóe lên. Thấy ánh đèn trong khe cửa phòng đối phương tối đi mới trở về phòng.

Chẳng qua anh ta cũng không nghỉ ngơi ngay mà mở máy tính lên, đăng một chút nặc danh lên trang web.

Ban đầu Lan Chi Ngọc nuôi cương thi, mà phương pháp tiêu diệt cương thi cũng chính anh ta tìm được ở nơi này. Bởi vì anh ta công bố lên mạng một ít tin tức bí ẩn của Lan Chi Ngọc, hiện tại có vài người theo dõi anh ta, còn nhắn tin riêng hỏi có tin tức nào khác liên quan tới cương thi hay không.

Dường như anh ta không biết rõ về cương thi cũng có rất nhiều người hảo tâm nói cho ạnh ta biết một ít hiểu biết của họ về cương thi.

Trong bóng tối, Hạ Lâu nhanh chóng xem xét, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.

Ngay sau đó, anh ta giống như điên cuồng bắt đầu tìm kiếm tin tức.

“.....Nếu cương thi đã ngủ say nhiều năm thì cần có máu thịt tươi mới có thể tỉnh lại.....”

Ngủ say nhiều năm... Đúng vậy, manh mối anh ta tìm được mấy ngày cho thấy, trước đó hoàn toàn không có tin tức cương thi làm loạn, cũng không phải các bên liên quan ra tay đè xuống -- anh ta đã xem qua không ít tài liệu tuyệt mật, mấy năm gần đây không có phát hiện những tin tức tương tự.

Vì sao bọn họ vừa đến, trên tàu điện ngầm liền xuất hiện cương thi? Có phải vì nhiệm vụ của bọn họ?

Màn hình máy tính hiện ra hình ảnh theo dõi, rõ ràng đây chính là trạm tàu điện ngầm bọn họ tới vào đêm đó, hai tay Hạ Lâu thao tác trên bàn phím, lập tức điều chỉnh đến trạm đối ứng, phóng đại, tập trung.

Anh ta điều chỉnh tốc độ tăng gấp bội, hình ảnh nhanh chóng thay đổi... Ngay sau đó, hắn tìm được bóng dáng của Lục Ngôn Lễ, trước khi vào trạm, hắn lấy từ trong túi ra một thứ gì đó trắng xóa, rơi xuống mặt đất, sau đó, một chân đá nó lên tấm biển quảng cáo ở đối diện.

Kỳ dị chính là, mặc dù đêm khuya không có nhiều người lắm nhưng không có nghĩa là không có lấy một hành khách nào. Hắn làm như vậy nhưng không hề khiến những người khác chú ý, sau khi đá thứ đó bay đến trên tấm biển quảng cáo, mà vật kia không hề bị bắn ra dưới tác dụng của phản lực, giống như đã bị tấm biển quảng cáo kia hút vào.

Giờ phút này Hạ Lâu ngược lại đã bình tĩnh trở lại, sau khi nhìn kỹ hình ảnh phóng đại, thứ Lục Ngôn Lễ đá trên mặt đất rõ ràng là một bàn tay trắng bệch.

Camera theo dõi là một chiều, anh ta không có cách nào thấy rõ ràng hình dạng của biển quảng cáo ở đối diện. Nhưng Hạ Lâu đã có thể tưởng tượng được, trên biển quảng cáo đối diện chắc chắn là Lan Chi Ngọc!

Cơn lạnh xông lên đến đầu, tỏa ra khắp toàn thân. Có lẽ bản thân Hạ Lâu cũng không phát hiện ra, hiện tại cả người hắn run lên, không biết là tức giận hay là sợ hãi, hoặc là cả hai đều có.

Dù thế nào Hạ Lâu cũng không ngờ được hóa ra là Lục Ngôn Lễ đánh thức nó.

Tại sao? Tại sao hắn phải làm như vậy?!

Liệu hắn có biết gì không?

Vì sao hắn có thể giả vờ một bộ dáng vô tội như vậy chung sống hòa bình với bọn họ?!

Cho dù nhiệm vụ lần này của bọn họ có liên quan đến cương thi, nhưng hắn cũng tự cuốn mình vào, hắn được lợi ích gì?

Trong miệng ứa ra một mùi máu tươi, Hạ Lâu lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đã dùng sức cắn rách môi, anh ta cố gắng hít sâu để mình tỉnh táo lại, tránh không vọt tới sát vách một đao gϊếŧ chết đối phương.

Nếu Lục Ngôn Lễ đã đánh thức cương thi, như vậy, hắn còn muốn làm gì nữa?

Cương thi ... Đúng rồi, ngày hôm đó, Hoàng Vĩ thiếu chút nữa biến thành cương thi, giữa trưa ngày hôm sau thức dậy liền phát hiện bọn họ biến mất đâu không thấy, Lục Ngôn Lễ rõ ràng nằm ngủ ở phòng khách, hắn thật sự không biết gì sao?