Chương 5: Khách sạn Vĩnh Yên (5)

Buổi sáng, Trầm Tùng Nhiên cảm nhận được động tĩnh của phòng bên bên cạnh, cô chỉ ngồi dậy với đôi mắt ngái ngủ, Bối Bối nhỏ giọng xin lỗi: "tôi xin lỗi, đã đánh thức cô."

Hai người đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt đơn giản, vừa mở cửa liền thấy Diệp nhan và Kế thiền có vẻ không được tốt lắm. Nhìn thấy Trầm Tùng Nhiên và Bối Bối , Diệp nhan do dự, như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cùng nhau xuống lầu.

Cũng may là tối hôm qua không có cái gì xảy ra, hôm nay mọi người tập trung đông đủ ở phòng ăn. Buổi sáng, ông chủ nấu cháo rau, cháo trắng nấu với rau xanh khiến mọi người nhìn đến liền cảm thấy muốn ăn.

Trong khi ăn, Diệp nhan luôn bồn chồn sợ hãi. Đinh nhân thấy cô ấy có gì đó không ổn, liền hỏi: “Cô Diệp, cô bị sao vậy?” Diệp nhan bị hỏi như vậy, chiếc thìa trong tay cô ấy run lên, chạm vào cái bát phát ra âm thanh vang dội, làm trên bàn mọi người ngay lập tức nhìn vào cô ấy. Diệp nhan nhìn Kế thiền , Kế thiền hiểu sự sợ hãi của cô ấy, mới bắt đầu nói, "Tối qua mấy người có nghe thấy cái gì động tĩnh bên ngoài không?"

Tất cả mọi người ngoại trừ Trầm Tùng Nhiên đều lắc đầu, Kế thiền không để ý đến cô, tiếp tục nói: " Tôi tối hôm qua bị Diệp nhan làm cho tỉnh dậy, phát hiện có tiếng bước chân trên hành lang, buổi tối thật sự không có ai ra ngoài sao? "

Mọi người là vẫn lắc đầu, Diệp nhan không thể ngồi yên nói," Các người không biết đâu tối qua bước chân kia đã dừng lại ở trước cửa phòng chúng tôi? không biết đã đứng ở đó bao lâu nữa. ”

Lúc đó, cô vùi đầu vào chăn bông không dám vươn ra vì sợ nhìn thấy hình ảnh kinh khủng. Đinh Nhân rùng mình một cái, hiển nhiên không có người đi ra hành lang.

“Chẳng lẽ là kẻ sát nhân đó…”

Không khí trên bàn ăn bắt đầu trầm mặc, thiếu niên tóc vàng trong đám thanh niên nói: “không lẽ kẻ sát nhân này lại ở trong số mấy người chúng ta?” Điều này khiến bạn đồng hành của hắn là Bối Bối lông mao dựng ngược lên,

"Vậy thì, đó sẽ là ai."

Bối Bối cảnh giác nhìn những người xung quanh, nhưng không nhìn Trầm Tùng Nhiên , dù sao thì đêm qua cả hai đã ngủ chung một giường, nếu có động tĩnh nhất định cô ấy sẽ nhận ra. Ánh mắt quét qua những người trong bàn, nhưng không thể nhìn ra cái gì.

Cuối cùng, người chồng trung niên nói: “Nếu không mấy người đàn ông chúng ta đi tuần đêm, nếu thấy kẻ sát nhân, mấy người chúng ta còn không thể đối phó hắn được sao?”

Ngay khi đề nghị được đưa ra, Trịnh Lưu đã lắc đầu, “Tôi không đi!” Mấy người làm nhiệm vụ đều hiểu lý do hắn từ chối, nhưng những người khác lại có ý tưởng khác.

Chuyện này xảy ra ông chủ cũng rất bối rối. Đây là khách sạn của ông ấy, nếu người khác không đứng ra thì ông ấy chỉ có thể tự mình đứng dậy, "Tối nay tôi sẽ canh gác, mấy người các cậu ở trong phòng đừng ai ra ngoài. "

Mọi người muốn thuyết phục anh ta đừng làm điều này, nhưng nhìn tử trạng của cô gái, không thể nói được cái gì.

“Chúng ta hẹn nhau một thời gian.” người đàn ông trung niên nói.

Những người khác có chút xấu hổ khi nghe người đàn ông trung niên nói lời này, nhưng đối mặt với nguy hiểm không rõ, sự xấu hổ này nhanh chóng biến mất.

Mọi người im lặng giải quyết nốt phần cháo còn lại trong bát rồi im lặng trở về phòng, Bối Bối bị hai người bạn đồng hành kéo vào phòng.

Trầm Tùng Nhiên lúc này một mình ở một căn phòng, Đinh nhân đang vò đầu bứt tóc, lúc này nhiệm vụ hệ thống đưa ra không có bất kỳ manh mối nào.

"Làm sao vậy? Kẻ sát nhân thật sự là quỷ sao? Ta nghĩ có thể do người làm?"

Trịnh Lưu ánh mắt nhìn trên mặt đất nói, "Trong thế giới nhiệm vụ chỉ có quỷ đến gϊếŧ người, các người nên cầu nguyện mình có thể sống sót đến ngày 29. ”

Đinh nhân có chút khó chịu, Trịnh Lưu đã là lần thứ hai làm nhiệm vụ, nhưng hắn không làm gì cả, cả ngày trầm mặc, lúc bọn họ tụ tập cùng nhau cũng không nói gì.

"Ngươi so với chúng ta kinh nghiệm nhiều hơn một chút, trước có thể nói cho ta biết cách trốn khỏi con quỷ. Mọi người đều đang làm nhiệm vụ."

Giọng điệu của Đinh nhân có chút gấp, thật ra không chỉ có Diệp nhan nghe thấy tiếng bước chân, mà là anh ta đêm qua đột nhiên tỉnh dậy, cũng nghe thấy, nhưng tiếng bước chân không dừng lại ở cửa phòng anh ta, cho nên buổi sáng hắn không có nói ra.

Cho dù là người hay quỷ , bên kia đang ngầm theo dõi bọn họ, chờ cơ hội ra tay.

Trịnh lưu phớt lờ lời nói của bên kia dường như đang sống trong thế giới của riêng mình, Trầm Tùng Nhiên đoán rằng hắn có lẽ ở nhiệm vụ trước tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng.

Diệp nhan mặc dù sợ hãi, nhưng cho tới nay cô vẫn chưa bị tổn hại gì đáng kể, cho tới tối hôm qua cô mới sửng sốt, "Vẫn còn nhiều người như vậy, mọi người đều hết sức cảnh giác, có thể an toàn vượt qua."

Có lẽ nhiệm vụ này là không đáng sợ như những gì Trịnh Lưu nói, có vẻ như bây giờ hắn đã rất bình tĩnh, chỉ là an tĩnh.

Kế thiền liếc nhìn Trầm Tùng Nhiên , "cái này có thể chắc chắn, nhưng Tiểu nhiên vẫn đang ở cùng người khác, không biết những người trên thế giới này có phải là thật hay không, cô nên cẩn thận hơn một chút."

Trầm Tùng Nhiên : “Tôi sẽ, cảm ơn chị Thiền.” Không chỉ họ cảnh giác với người lạ, mà còn cả nhóm thanh niên kia nữa.

Khi Trầm Tùng Nhiên quay trở lại phòng, nhìn thấy Bối Bối đang đơn giản thu dọn đồ đạc, khi thấy cô quay lại, vẻ mặt xấu hổ nói, "à, tôi xin lỗi, Nhâm hạo và những người khác bảo tôi đi qua phòng của họ, cái đó, bọn họ nằm dưới đất tôi nằm trên giường, dù sao.... "

Trầm Tùng Nhiên xua tay nói," Không sao đâu, cô đi nhanh đi, Có nhiều người sẽ an toàn hơn. "

Bối Bối khá ngại ngùng, và Khi cô ấy vừa ra đến cửa, Trầm Tùng Nhiên quay đầu lại nói: “Đợi đã, tối nay đừng vào phòng tắm một mình.”

Tuy không hiểu tại sao cô lại nói với mình như thế, nhưng bối bối vẫn là gật đầu đáp, “Ừ… được rồi.” Nhìn thấy người đã ra ngoài, Trầm Tùng Nhiên thầm thở dài, hy vọng rằng lời nhắc nhở này sẽ làm Bối Bối có thể sống sót.

Ngay khi Bối Bối trở lại phòng, chàng trai tóc vàng tên Nhâm Hạo đã đứng dậy hỏi, “Làm sao vậy, người phụ nữ đó có nói gì không?”

Bối Bối đặt đồ xuống lắc đầu, “Không, nhâm hạo , đừng thế này, cô ấy là người rất tốt, nhưng trước khi đi, cô ấy nói tối nay không được vào phòng tắm một mình. "

Nhâm Hạo đưa tay phải xoa cằm," Tôi nghĩ họ có vấn đề. Tôi đoán khi cô ấy nói cho cậu cái này chắc chắn đã biết điều gì đó. "

Lưu kiệt ở bên cạnh gật đầu, "Nhâm Hạo nói đúng, chúng ta cứ trốn ở nơi này? Ai biết được những người đó có tìm đến chúng ta không."

Cái chết của Nam Nam vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn.

Nhâm Hạo đi tới đi lui hai lần, sau đó nhìn Bối Bối, nhìn đến mức bối cảm thấy không ổn lên tiếng,

”Sao anh lại nhìn tôi như vậy.”

Nhâm Hạo nắm lấy vai Bối Bối , “cậu biết chúng ta phải bắt được tên sát nhân này , nếu không chúng ta làm sao ăn nói với Nam Nam, không phải cô gái đó đã nói đừng vào phòng tắm một mình sao, tôi nghĩ tiếp theo nó sẽ ra tay nơi đó, Bối Bối ... "

Lưu Kiệt ngay lập tức kéo Nhâm Hạo," cậu điên rồi. Cậu biết tiếp theo nó có thể ra tay ở đó, nhưng cậu vẫn để Bối Bối đi sao. "

Bối Bối cũng sợ hãi trước những lời của Nhâm hạo.

Nhâm Hạo gạt tay Lưu Kiệt ra, "Tôi còn chưa nói xong. Sau khi Bối Bối đi vào, chúng ta sẽ đợi ở cửa, có việc gì thì vào ngay."

Lưu Triệt vẫn lắc đầu, "Không được , vẫn quá nguy hiểm. Nếu bên kia chặn cửa thì sao. " Nhâm Hạo khịt mũi," Vậy thì làm thế nào đây, cậu muốn đi sao? "

Bối Bối khoác tay, "Chúng ta đừng đi, cứ trốn trong phòng, đợi trời sáng mưa tạnh rồi có thể rời đi, sau đó tìm cảnh sát đến tốt hơn là liều mạng."

Nhâm Hạo nói: "Không, Cái chết của Nam Nam không rõ ràng, nếu khi chúng ta đến gặp cảnh sát kẻ sát nhân đã trốn thoát, đến khi nào chúng ta có thể bắt hắn? "