Chương 4: Khách sạn Vĩnh Yên (4)

Trầm Tùng Nhiên và những người khác đi đến cầu thang và thấy thi thể cô gái đã cứng đờ, ngay cả khi họ không hiểu chuyện này, nhưng nhìn thế này, liền đoán được thời điểm chết chắc chắn không phải là vấn đề một vài giờ.

Ông chủ nhìn cô gái trẻ và lắc đầu: “Tôi sợ qua đem nay sẽ không ai đến đây ở nữa, trời ơi.”

Trầm Tùng Nhiên ngồi xổm xuống nhìn vết thương của cô gái, một cục máu đã khô lại, nhưng có vẻ vết thương không đều.

“Có vẻ như không bị thương bởi vũ khí sắc bén.”

Những người còn lại cũng vây quanh, Kế thiền đi theo nhìn, nhưng Diệp nhan thì sợ xác chết không dám nhìn kỹ.

Bọn họ không có ai là pháp y chuyên nghiệp, nên không thể nhìn ra cái gì có thể gây ra vết thương.

Trịnh lưu siết chặt hai tay trong túi quần, hỏi ông chủ: “Ở chỗ này chắc chắn phải có cửa sổ, chúng ta hãy phá cửa sổ và ra ngoài thử xem.”

Ông chủ đứng dậy nói: “à! Có một cửa sổ, nhưng cậu cũng thấy đấy, trong thời tiết này, không dễ dàng đi ra ngoài. "

Mọi người nhìn ra ngoài thấy bên ngoài mưa gió càng lúc càng to, gió lớn gào thét thổi qua.

Ông chủ : "Buổi sáng tôi ra ngoài trời mưa to hơn hôm qua, nên mua thêm thức ăn để dự phòng. Vốn tưởng sau này có lẽ thời tiết sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ trời lại mưa to dữ dội như vậy.

" Ra ngoài không được, có thể sẽ bị gió thổi bay, ông chủ có xe, nhưng lái xe ra ngoài được hay không cũng khó nói.”

Trịnh lưu có chút mất hứng, lại tỏ vẻ chấp nhận số phận nói, "Vậy thì chúng ta cứ thế này bị kẹt lại đây ..."

Vốn dĩ hắn cho rằng có thể ra ngoài tiếp xúc với người bên ngoài, thì nhiệm vụ này có thể dễ dàng hơn một chút, hóa ra cái này chỉ là hắn mơ tưởng.

Trịnh lưu xoay người rời đi, trở lại gian phòng trên lầu hai của hắn.

Mấy người thanh niên ở lầu ba không muốn đi lên, phòng cũng không còn dư, chỉ có thể chen chúc ở lầu hai, phòng còn trống cho hai vợ chồng trung niên và một nam sinh ở.

Đinh nhân ở cùng với Trịnh lưu , cái này đinh nhân cầu còn không được, vì trịnh lưu trải qua hai lần làm nhiệm vụ kinh nghiệm so mọi người nhiều hơn một chút ở cùng anh ta tỉ lệ an toàn cao hơn một chút.

Diệp nhan dù thế nào cũng phải ở cùng với Kế thiền vì nghĩ rằng cô gái "npc" sẽ là mục tiêu của những con quỷ .

Cứ như thế, cô gái tóc ngắn lại được phân ở cùng phòng với Trầm Tùng Nhiên .

Ông chủ và người đàn ông trung niên dùng khăn trắng trùm lên thi thể cô gái sau đó đem lên đặt ở một căn phòng trên tầng 3. Chiếc điện thoại di động dính máu được bọc trong bọc ni lông đặt cạnh thi thể.

Dù biết rằng điều này sẽ phá hủy hiện trường, nhưng cũng không thể để cái xác ở đây mãi được.

Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, ông chủ rất chu đáo, nấu cơm trưa cũng không có thịt, buổi tối ai cũng không muốn ăn nên chỉ để dành một bữa.

Trong ngày, Trầm Tùng Nhiên và những người khác đã đi tìm kiếm trong khách sạn, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Cô gái ở cùng Trầm Tùng Nhiên lúc này đã khá hơn một chút.

Mặc dù chiếc giường nhỏ nhưng hai cô gái ngủ trên đó cũng không thành vấn đề, Trầm Tùng Nhiên đã giúp cô trải chăn bông ra.

“cô đi ngủ sớm đi, khóc nhiều cũng rất mệt đúng không.”

cô gái tóc ngắn lẳng lặng ngồi ở trong chăn cuộn lại, “Ân, tôi lúc trước quá sợ hãi, Nam Nam rõ ràng ngủ cùng phòng với tôi, Tôi thậm chí còn không biết cô ấy chết khi nào, không biết có phải lúc đó kẻ sát nhân cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi không. "

Cô ấy ở cùng một cô gái tên Nam Nam trong căn phòng giữa trên tầng ba, nhưng Nam Nam đã chết thảm như vậy, cô ấy lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Trầm Tùng Nhiên hỏi cô ấy, “không biết cô tên gì, cô và Nam Nam đó có quen biết nhau sao?”

Câu hỏi bình thường này khiến cô gái bình tĩnh một chút nói, “cậu có thể gọi tôi là Bối Bối, Nam Nam và tôi thuộc cùng một hội phát sóng trực tiếp, lần này tôi cùng với một hội nam phát sóng trực tiếp cùng nền tảng để thực hiện một chuyến thám hiểm đặc biệt. "

Trầm Tùng Nhiên hỏi," cô là một Streamer ngoài trời, vậy có có sống ở đây không? "

Bối Bối lắc đầu, "Tôi bên ca hát, nhưng trước đây có một streamer tới thám hiểm nơi đây. Khi đó, độ nổi tiếng rất cao, trong phòng phát sóng trực tiếp còn có nhiều phần thưởng. Sau này không biết vì cái gì không tiếp tục phát sóng trực tiếp nữa, nhưng vẫn có nhiều người tặng thưởng. Hội của chúng tôi liền nghĩ đến việc đến đây để phát sóng trực tiếp một lần, nói không chừng có thể tăng lượng người hâm mộ và kiếm tiền thêm không ít tiền.”

Xem thành công của người khác rồi hâm mộ, sau đó muốn bắt chước họ.

Bối Bối bắt đầu nói với Trầm Tùng Nhiên về kế hoạch phát sóng trực tiếp của bọn họ, "Lúc đó, ông chủ nghĩ rằng phát sóng trực tiếp phải có kịch bản, mới gây hiệu ứng tốt như vậy, chúng ta đến ngọn núi sau đó sắp xếp một ít đạo cụ, làm như chúng ta thực sự gặp phải cái gì. Liên quan đến sự kiện siêu nhiên, tối hôm qua Nam Nam còn nói sau khi chuyện này thành công sẽ đi du lịch đâu đó, nhưng không ngờ ... "

Trầm Tùng Nhiên lấy một túi sô cô la trên bàn đưa cho Bối Bối, "Ăn chút đồ ngọt để ổn định tâm trạng đi, dù thế này nên nghĩ thoáng một chút."

Bối Bối mở gói sô cô la cho vào miệng, hương vị sô cô la truyền vào bên trong khoang miệng, vu vẻ nói,"Cảm ơn, nói ra xong tôi cảm thấy tốt hơn rồi."

"Không sao, cô nhớ lúc đó cô gái kia đã nói cái gì, hoặc lúc đó cô ấy đã làm gì."

Bối Bối hít một hơi, nhớ lại thời điểm đó, "Không có gì, chúng tôi trò chuyện một lúc sau đó cô ấy đi tắm về, rồi chuẩn bị đi ngủ. nhưng, lúc đó cô ấy muốn phát trực tiếp, nhưng tôi lúc đó buồn ngủ quá không thể đi cùng cô ấy. "

Trầm Tùng Nhiên gật đầu," cô đi ngủ sớm đi, ăn sô cô la xong nhớ phải đánh răng. "

Bối Bối lại từ trên giường bước ra. Tuy phòng đơn nhỏ, nhưng nó có nhà vệ sinh độc lập, cô ấy sau khi đánh răng xong tự giác tắt đèn.

Trầm Tùng Nhiên lần thứ hai mở mắt ra, thấy mình đang đứng một mình trong phòng tắm trên tầng hai .

Hơi nóng bên trong phòng tắm tỏa ra, cách đó không xa có một người phụ nữ đang quay lưng lại trong phòng tắm, cô nhìn kỹ thì phát hiện người phụ nữ này chính là Bối Bối .

Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy truyền đến, Trầm Tùng Nhiên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ chung quanh giảm xuống đột ngột, hơi nóng kéo dài đột nhiên tạo thành bóng người đi về phía Bối Bối, Trầm Tùng Nhiên cảm giác trở nên rõ ràng hơn theo mỗi bước đi của bóng người. Cuối cùng, bàn tay của bóng người đó cũng chạm vào lưng của Bối Bối.

“A.”

Bối Bối cảm thấy có người chạm vào lưng mình, nhưng cô ấy quay lại thì không có cái gì, hoảng sợ kêu lên, “Nhâm Hạo, là cậu sao!”

Nhưng không có ai trả lời, trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, xung quanh phòng tắm có thể nhìn thấy rõ ràng, không có cái gì để che giấu.

Bối Bối bắt đầu run lên, lần đυ.ng chạm vừa rồi chắc chắn không phải ảo giác! Nhưng ở đây chỉ có mình cô ấy.

"Nhâm Hạo! Lưu Kiệt ! Cứu mạng!" Bối Bối như sắp khóc kêu lên.

Đột nhiên, có thứ gì đó đột nhiên cắt vào cổ của Bối bối, sau khi rút ra thì máu bắt đầu phun trào, cô che cổ rồi từ từ ngã xuống đất, dòng máu ấm nóng rời khỏi cơ thể cô với tốc độ rất nhanh.

Bóng trắng cầm hung khí quay người rời khỏi phòng tắm.

Trầm Tùng Nhiên đi theo phía sau, cũng cẩn thận xác định hung khí gϊếŧ người là gì.

Đi được vài bước, bóng người màu trắng kia dừng lại, dường như phát hiện có người theo sau.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, Trầm Tùng Nhiên vẫn đang nằm trên giường, cô quay đầu lại nhìn thấy Bối Bối đang ngủ, liền sờ lên trán.

Ngay khi cô đang nghĩ tiếp tục đi ngủ, liền nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng từ hành lang, đi tới đi lui, và cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng bọn họ.

Trầm Tùng Nhiên đang hít thở bình thường, quan sát chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo bên ngoài cánh cửa.

Đứng được vài phút, tiếng bước chân lại vang lên, nhưng nó dừng lại ở phòng bên cạnh, Trầm Tùng Nhiên không biết bên ngoài là quỷ hay người, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, cô tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Điều mà Trầm Tùng Nhiên không biết là cô không phải là người duy nhất thức dậy, Diệp nhan ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng bước chân liền lay tỉnh Kế thiền , sau khi Kế thiền tỉnh dậy, cả hai lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Ban đầu, bước chân dừng lại trước phòng Trầm Tùng Nhiên , nhưng một lúc sau nó đã đến trước cửa phòng bọn họ.

Nghĩ đến Trịnh Lưu nói kẻ sát nhân nhất định là quỷ , Diệp nhan cánh tay bắt đầu hơi run lên.

Kế thiền còn khá hơn một chút, nằm bất động nhìn chằm chằm ngoài cửa.