Chương 5: Khách sạn thỏ đen (2)

Lục Gia Ngôn bên cạnh Đào Ân khẽ nhún vai, dường như không hài lòng với hành vi của Đào Ân, nhưng cũng gật đầu, tỏ vẻ Đào Ân nói không sai.

Tuy Lục Gia Ngôn cũng mặc đồng phục học sinh, nhưng khóa kéo áo khoác của cậu mở rộng, một ống quần xắn lên, tóc có hơi dài so với học sinh trung học, thoạt nhìn không dễ chọc.

“Hả? Các người đang đùa gì vậy, không có thiết bị kết nối làm sao có thể vào trò chơi? Ông đây... Tôi tốn rất nhiều tiền để mua thiết bị trò chơi đó.” Chu Đào hoàn toàn không tin lý do từ chối của Trần Phương và Đào Ân, thiếu chút nữa thốt ra lời nói tục theo thói quen, nhưng liếc mắt nhìn Lưu Đại Cường một cái, lại ngoan ngoãn đổi chữ “Ông đây” thành “Tôi”.

“Tôi tên là Triệu Mộng Nhiễm, tôi đã hẹn trước trò chơi [Kinh dị đại sư]... Tiến vào trò chơi ở phòng chơi game tại nhà. Nhưng lúc tiến vào tôi cảm thấy rất kỳ lạ, lúc chơi bản open beta, streamer có thể dùng ID trò chơi của mình lấy làm tên nhân vật, nhưng vừa rồi lúc trò chơi sáng tạo nhân vật trực tiếp sử dụng tên thật của tôi.” Triệu Mộng Nhiễm là một nữ sinh đeo kính, thoạt nhìn rất điềm đạm nho nhã: “Vì vậy, tôi đoán rằng mọi người đã bị cuốn vào một sự kiện kỳ lạ nào đó? Mọi người có thể giới thiệu chi tiết về bản thân và cách mọi người tiến vào trò chơi, chúng ta có thể tìm kiếm điểm chung.”

“Tôi tên là Trần Phương, tôi đang chuẩn bị làm bữa khuya cho con trai tôi thì đột nhiên -- Tách một cái, trước mắt tối sầm lại, sau đó tôi đã đến nơi kỳ quái này.” Trần Phương bổ sung thêm, bà ta miêu tả sinh động như thật cảnh tượng lúc mới vào, tựa như còn có chút nghĩ mà sợ.

“Thật ngu xuẩn, vừa vào đã bị NPC mang đi.” Lưu Đại Cường dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả nhìn Triệu Mộng Nhiễm: “[Kinh dị đại sư] không phải lúc nào cũng chú trọng tính chân thực, cho người chơi trải nghiệm cảm giác sợ hãi gì đó sao? Bây giờ trò chơi đều dùng tên thật đăng ký, hệ thống xác định người dùng biết tên thật của cô em thì có gì kỳ quái đâu? Theo tôi thấy, dùng tên thật mới kí©h thí©ɧ này! Đây là vì tăng cao trải nghiệm trò chơi của người chơi! Đoán chừng là phó bản dành cho năm người, mới đến đã cho mấy NPC ra diễn kịch. Ha! Diễn giống thật đó!”

“Lại nói, em gái nhỏ, cô thì sao?”

“Không phải cô là NPC đó chớ?”

Chỉ còn lại Ngạn Ninh không nói gì, mọi người đồng loạt chuyển mắt nhìn về phía Ngạn Ninh.

Tuy rằng lời suy đoán của Lưu Đại Cường cũng có lý, nhưng Ngạn Ninh là người trải qua sự kiện máy tính chết máy quỷ dị chân thật, cô biết, đây là một trò chơi thật sự— Còn mẹ nó là một trò chơi kinh dị đó!!!

Khuôn mặt của quỷ trong trò chơi đều có thể lấy nửa cái mạng chó của cô, nếu chút nữa thật sự xuất hiện quái vật gì đó, cô sợ sẽ bị hù chết tươi.

Vốn Ngạn Ninh định giới thiệu bản thân thật tốt, nói cảnh ngộ của mình cho đồng đội, nhưng vừa mở miệng, Ngạn Ninh lại phát hiện lưỡi của mình thoát khỏi sự khống chế của đại não, mở ra hình thức nói lắp.

“Tôi… Tôi tôi tôi tên Ngạn Ninh, tôi… Tôi tôi tôi hẹn trước [Kinh dị đại sư].

Trong nháy mắt, thời gian dường như ngừng lại.

“Nói dối phải không!”

“Giả.”

“Trùng tên rồi phải không?”

Chỉ cần là người từng nghe qua tên [Kinh dị đại sư], sẽ không có người nào không biết đến Ngạn Ninh.

Thời kỳ diễn ra open beta, Ngạn Ninh chơi chuyên gia trị liệu của phe hiền lành đến xuất thần nhập hóa, giọng nói ngọt ngào la lỵ cộng thêm vυ" em bạo lực hành chết boss các phó bản, chỉ tốn một buổi tối đã leo lên vị trí No1 của bảng xếp hạng Open beta, đánh bại “Cực Lạc Điểu” danh tiếng đang nổi lúc ấy, hấp dẫn một đám fan hâm mộ.

Hơn nữa, Ngạn Ninh cũng không tổ đội, một mình tiến vào phó bản, gần như bảo vệ tất cả đồng đội, hút về một lượng lớn fan. Mà “Hàng giả” trước mắt này, không chỉ nhìn ngu xuẩn, còn nói lắp, ngay cả nói cũng không rõ ràng.