Chương 40: Lá thư bí ẩn (3)

Gửi Ngạn Ninh:

Nguồn cung cấp của Pudotoni đã bị cắt đứt, nếu cô vẫn muốn mẹ cô tiếp tục được sử dụng Pudotoni, hãy lấy máu của “Thần” đến trao đổi. Sau khi lấy được máu của “Thần”, tôi sẽ liên lạc lại với cô.

FY

“Đây là cái gì, thư uy hϊếp sao?” Lâm Tịch Mộng không hiểu, quay đầu nhìn về phía Ngạn Ninh, lại phát hiện trạng thái của Ngạn Ninh có hơi khác thường, đi từ sau ghế tới trước màn hình, sắc mặt bình tĩnh kinh người, mắt nhìn chằm chằm chữ viết trên màn hình máy tính, ánh mắt đen sâu không thấy đáy.

Pudotoni không phải là… Một loại thuốc chuyên điều trị bệnh ô nhiễm sao?

Nhìn nội dung trong bức thư, Lâm Tịch Mộng đột nhiên hiểu hết mọi chuyện. Thảo nào Ngạn Ninh thoạt nhìn thiếu tiền như thế.

Bệnh ô nhiễm là căn bệnh lớn nhất gây giảm tuổi thọ của nhân dân liên bang, một khi dính vào chẳng khác nào mất đi năng lực lao động, cả đời phải đấu tranh với bệnh tật. Loại thuốc chuyên điều trị cho các bệnh ô nhiễm được gọi là Pudotoni, đắt tiền lại khan hiếm. Nếu mẹ của Ngạn Ninh thật sự mắc bệnh ô nhiễm, vậy thư uy hϊếp này chẳng khác nào bắt Ngạn Ninh lựa chọn một trong hai thứ là mạng sống của cô và mạng sống của mẹ cô cả.

Ngạn Ninh nhấp chuột, màn hình lật qua trang thứ hai, trang thứ hai là ảnh chụp một khách sạn.

Trên cùng của bức ảnh ghi chú là: Khách sạn Thiên Tâm.

Đinh —

Thiết bị đầu cuối của Ngạn Ninh nhận được một tin nhắn.

“Cô Ngạn Ninh, chiếc Pudotoni mà cô đã đặt trước đã ngừng hoạt động, tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện này.”

“Tôi cmn, cái này cũng quá độc ác rồi đó! Đây là bức cô không thể không…”

Lâm Tịch Mộng quay đầu nhìn Ngạn Ninh, lại phát hiện tay Ngạn Ninh đang run rẩy.

“A lô, là bệnh viện sao? Tôi con gái Ngạn Tĩnh giường số 08 phòng 203, tôi muốn biết vì sao Pudotoni tôi đặt trước bị ngừng hoạt động?”

Giọng của đối phương rất do dự: “Cũng không giấu diếm cô, nguồn cung ứng Pudotoni đã cắt đứt, bây giờ tất cả các bệnh viện đều không có loại thuốc này, tháng sau chỉ có thể dùng thuốc bình thường thay thế…”

“Vậy… Phiền anh chuyển điện thoại cho bà Ngạn Tĩnh giúp tôi.” Ngạn Ninh cố nén giận nói.

Người đối diện dừng lại một chút, vài phút sau, giọng nói quen thuộc vang lên.

“A lô? Ninh Ninh?” Giọng nói dịu dàng mà mềm mại, khiến tim Ngạn Ninh tan rã.

“Vâng…” Giọng nói Ngạn Ninh run rẩy, kèm theo tiếng khóc nức nở.

“Ninh Ninh, có chuyện gì phiền lòng sao? Đừng buồn.” Sự an ủi của mẹ giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng Ngạn Ninh.

“Không… Chỉ là muốn nghe giọng mẹ một chút mà thôi.” Bất tri bất giác, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt Ngạn Ninh chảy xuống, dọa Lâm Tịch Mộng ở bên cạnh một trận.

“Cô, cô, cô... Tổn thọ rồi, Chanh nhỏ khóc rồi!”

“Ninh Ninh có chuyện gì buồn đều có thể nói với mẹ, mẹ mãi mãi ủng hộ con.” Mẹ an ủi khiến Ngạn Ninh thoáng bình tĩnh một chút.

“Ngạn Ninh, cô…” Lâm Tịch Mộng cũng đang muốn an ủi Ngạn Ninh, lại phát hiện Ngạn Ninh cúp điện thoại, mở trò chơi [Kinh dị đại sư] ra, trên màn hình là vết màu đặc hiệu quen thuộc.

“Cô cũng không cần cam chịu đi vào trò chơi lúc này…”

Lần này Ngạn Ninh tiến vào trò chơi [Kinh dị đại sư] một cách rất bình thường, trang chủ [Kinh dị đại sư] có ba giao diện, đại sảnh trò chơi, bảng nhân vật và tin tức đồng đội.

Ngạn Ninh mở bảng nhân vật ra.

Tên thật: Ngạn Ninh

Điểm tích lũy: 7

Điểm sinh mệnh: 100

Giá trị lý trí: 80

Giá trị sợ hãi: 36

Giá trị hỗn loạn: 0

Thẻ nhân vật: Ác mộng sư, Ngụy trang giả

Thẻ kỹ năng: Ác mộng xâm nhập (một sao), ngàn biến vạn hóa (thẻ ban đầu), thuật che mắt (một sao), thẻ phụ sinh: Sứ đồ ác mộng.

Lâm Tịch Mộng lại gần.

“Không đúng nha, giá trị lý trí của cô sao lại không phải là… Đầy…?”

[Có sử dụng thẻ kỹ năng [Ngàn biến vạn hóa (thẻ ban đầu)] không?]

[Ngàn biến vạn hóa (thẻ ban đầu): Một phó bản có thể sử dụng một lần, có thể bắt chước vẻ ngoài sinh vật trong bộ nhớ trò chơi.]