Chương 10: Khách sạn thỏ đen (7)

Đào Ân nghĩ mà sợ, nuốt một ngụm nước miếng.

Những điều cần biết khi đi thang máy:

Khách sạn không có cầu thang, thang máy là lựa chọn duy nhất của bạn.

2. Trong thang máy phải giữ im lặng, cấm phát ra âm thanh.

3. Sau khi vào thang máy, cần cắm thẻ phòng vào ổ cắm để khởi động thang máy.

4. Thang máy này là loại cảm ứng thẻ phòng, thang máy sẽ dừng lại ở tầng tương ứng với thẻ phòng của bạn.

5. Nếu thang máy dừng lại, ngoài cửa là nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh, xin đừng ra ngoài.

6. Trong thang máy cần giữ im lặng, nếu có người phát ra âm thanh trong thang máy, xin dừng lại.

7. Thang máy giới hạn 13 người, nếu thang máy quá nặng, xin hãy nhanh chóng rời khỏi thang máy!

“Thật… Thật phức tạp.” Đào Ân đọc quy tắc một lần, đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Lục Gia Ngôn giải thích: "Điều thứ hai nói trong thang máy phải giữ im lặng, cấm phát ra âm thanh, mà điều thứ sáu lại bảo chúng ta ngăn người phát ra âm thanh lại, nếu quả thật có người phát ra âm thanh, chúng ta mở miệng ngăn lại, có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Lời nói của Lục Gia Ngôn làm mọi người nhớ tới nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh bị từ chối không nói hai lời đã nuốt mất người.

Ngạn Ninh ở phía sau nghe Đào Ân và Lục Gia Ngôn nói chuyện, Lục Gia Ngôn bình tĩnh hơn Đào Ân nhiều, còn có năng lực phân tích độc lập.

Đào Ân có hơi do dự, kỹ năng của cậu ta một phó bản chỉ có thể dùng một lần, thật sự quá quý.

"Điều thứ hai và điều thứ sáu rõ ràng có mâu thuẫn, tất sẽ có một điều là giả, nhưng nếu điều thứ hai là quy tắc giả, phát ra âm thanh cũng không có việc gì, thì điều thứ sáu sẽ không có ý nghĩa." Lục Gia Ngôn phân tích: “Bây giờ Chu Đào nhất định không phục cậu, cậu liều lĩnh dùng kỹ năng, lực ảnh hưởng ở trong đội ngũ sẽ giảm đi rất nhiều, tớ cảm thấy điều thứ sáu hẳn là quy tắc giả, đến lúc đó chúng ta cũng đừng phát ra âm thanh."

Đào Ân gật đầu.

"Tôi nghe không hiểu... Hay là kiểm tra cái quy tắc kia chút đi?" Chứng kiến cảnh Lưu Đại Cường chết thảm, Trần Phương có hơi choáng, cảm thấy quy tắc nào đều có vấn đề.

"Đúng vậy, đây cũng chỉ là suy đoán của cậu, nếu cậu nói sai thì làm sao bây giờ? Muốn toàn bộ người trong thang máy đều chết hết sao?" Ngô Văn Thanh rõ ràng rất bất mãn với đề nghị đầy lòng riêng của Lục Gia Ngôn.

"Có lý, nếu nghĩ sai quy tắc thang máy, rất có thể sẽ đoàn diệt, chúng ta vẫn nên kiểm tra cho chắc! Tôi có xem qua chương trình thăng cấp đến đổi mới kỹ năng của Tiểu Chanh." Đào Ân bị Ngô Văn Thanh thuyết phục.

Phân biệt thật giả (thẻ bài ban đầu): Một phó bản chỉ có thể sử dụng một lần, có thể giám định thật giả nội dung chỉ định.

[Có sử dụng kỹ năng “Phân biệt thật giả” không?]

Một hộp thoại gợi ý khổng lồ bật ra.

[Có.]

Đào Ân lựa chọn.

[Vui lòng chọn nội dung cần kiểm tra.]

Đào Ân lựa chọn quy tắc thứ sáu.

Trên không trung hiện ra quy tắc thứ sáu, chữ đen bị vạch quét xẹt qua, cuối cùng biến thành màu vàng.

Kết quả giám định là… Chính xác.

“Kết quả thế nào?” Lục Gia Ngôn hỏi, kết quả giám định kỹ năng chỉ có người sử dụng kỹ năng nhìn thấy.

"Điều thứ sáu là… Chính xác."

Lời nói của Đào Ân khiến mọi người gặp khó khăn.

Có nghĩa là… Điều thứ hai là sai?

“Trong thang máy có thể phát ra âm thanh?” Ngô Văn Thanh suy đoán.

“Không thể tất cả đều là thật đâu nhỉ?” Đào Ân có chút hỗn loạn.

“Đinh–” Cửa thang máy mở ra. Nhưng không ai dám bước vào.

“Điều thứ sáu là thật, chứng tỏ phát ra âm thanh sẽ không sao.” Thấy suy nghĩ của mình được xác minh, Ngô Văn Thanh được tiếp thêm không ít sức mạnh, là người đầu tiên bước vào thang máy.