Chương 42: Trường đào tạo Lê Minh

Early ghé sát vào Seattle, đưa tay ra, Seattle lộ ra nụ cười tươi sáng, cũng đưa tay ra, lộ ra đầu ngón tay đen nhánh, vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt gã thay đổi, đột nhiên rút tay lại: “Seattle, cô điên hả, làm gì mà để toàn thân đều là độc?"

Seattle cười lạnh: "Đề phòng anh đó, Early, tôi cũng không phải là người hành tinh rác hay người hành tinh hỗn loạn yếu đuối."

Early mất tự nhiên rút tay về.

Vạn Nhân Trảm cũng nhìn gã cảnh cáo, nói: "Kiềm chế đi, mọi người đã thấy cánh tay cơ giới của Eugene rồi, rất có sức uy hϊếp. Bây giờ đã vượt qua vòng tuyển chọn, điều quan trọng nhất là thu thập càng nhiều trang bị, chúng ta bàn bạc cách đối phó với vòng tiếp theo."

Bỗng nhiên, vẻ mặt của mọi người trở nên nghiêm túc.

Vạn Nhân Trảm: "Theo kinh nghiệm lần trước, cuộc thi vòng loại sẽ chia khu, các tuyển thủ dự thi có thể trải qua phó bản giống nhau, nhưng không phải tất cả tuyển thủ sẽ thi đấu cùng nhau. Những người thi đấu cùng nhau có thể là đối thủ, hoặc là đồng đội."

Gã hơi hếch cằm, nói tới đây gã có sự tự tin.

Gã không giống những người khác, gã đã tự trải qua cuộc thi lần trước, gã có kinh nghiệm của riêng mình để truyền lại.

Mặc dù toàn bộ quá trình đều phát sóng trực tiếp, nhưng là người trong cuộc cảm giác sẽ không giống.

Đi theo Vạn Nhân Trảm để biết kinh nghiệm của gã, đây mới là lý do những tuyển thủ khác đồng ý hợp tác với gã.

Trên cây, Hòa Ngọc gật gù gật đầu.

—— Ừm, biết rồi, tiếp tục.

Đạn mạc: "..."

Vạn Nhân Trảm tiếp tục: "Không biết phó bản giới hạn bao nhiêu người, nhưng dù là bao nhiêu, đến lúc đó chúng ta cố gắng hết sức để vào cùng một phó bản, nếu như chỉ có chúng ta thì sẽ hợp tác, nếu như có người khác..."

Ánh mắt gã thâm độc: "Phải tiêu diệt trước!"

Hòa Ngọc rất nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lần nữa, tỏ vẻ đã hiểu.

Đạn mạc: "..."

Vạn Nhân Trảm: "Nếu mọi người đồng ý hợp tác với tao, chính là tin tưởng tao, cho nên tao cũng sẽ giải thích cho chúng mày, đừng vội vượt qua phó bản đầu tiên của vòng loại, cố gắng chờ thêm sẽ có NPC phát nhiệm vụ, có thể lấy được trang bị được bọn họ thưởng."

Hòa Ngọc chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

—— Ồ, thì ra là như vậy.

Đạn mạc: "..." Vạn Nhân Trảm, tôi xin anh nhìn trên đầu xíu đi!

Vạn Nhân Trảm như nhớ đến gì đó, còn nói: "Trang bị tùy thuộc vào khả năng của chúng ta, nhưng nói trước, thằng con trai có tóc đen mắt đen giao cho tao, mạng của nó chỉ có thể là tao lấy!"

Early hừ lạnh một tiếng: "Tao cũng muốn mạng của nó, nếu tao gặp trước... vậy coi như không tới lượt mày."

Vạn Nhân Trảm mặt vô cảm nhìn gã: "Tao tin mạng của cậu ta chỉ thuộc về tao."

Early nhún vai: "Vào phó bản đi rồi nói."

Hòa Ngọc mờ mịt nghiêng đầu, cắn một miếng cá khô nhỏ, tiếp tục nghiêm túc "nghe".

—— Hiển nhiên, cậu không nghĩ người có tóc đen mắt đen mà bọn họ nói đó là mình.

Đạn mạc: "..." Phục.

Vạn Nhân Trảm xách rìu, quay người: "Nên nói đã nói rồi, những thứ khác chờ vào phó bản, biết các quy tắc rồi nói tiếp. Vẫn còn một đêm nữa, lát nữa tao đi tìm người đó.”

Đôi mắt gã hiểm độc.

Đám người Early nhấc chân đuổi theo, bây giờ họ là đồng đội, tốt nhất là cùng hành động.

Tất nhiên, họ cũng muốn tìm người có tóc đen mắt đen, cậu trai đang gây nên sóng gió.

Trên cây.

Sau khi Hòa Ngọc ăn cá khô, dùng khăn tay da cá lau sạch tay và miệng, siết chặt quần áo, dựa vào hốc cây nhắm mắt lại, mắt kính nhẹ nhàng vắt lên cánh mũi.

Mười phút sau, hơi thở của cậu trở nên dài hơn.

Đêm đó, Hòa Ngọc ngủ rất ngon.

Vạn Nhân Trảm và những người khác đã tìm kiếm cả đêm, nhưng chẳng thấy gì.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp xem cả đêm, dưới mắt xanh đen.

Đạn mạc. . . Không còn gì để nói.

-

Hòa Ngọc ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã sáng.

Cậu lười biếng duỗi người, động tác nhàn nhã tự tại, còn hết sức nghiêm túc vệ sinh cá nhân, ăn cá khô uống nước.

Đến khi cậu chỉnh đốn xong xuôi, một âm thanh quen thuộc vang lên ——

“Tích —— Cuộc thi vòng loại đầu tiên, một triệu đến một trăm nghìn sắp bắt đầu, mời các tuyển thủ hãy chuẩn bị để lựa chọn tiến vào đấu trường phó bản!”

“Phó bản tổng cộng có mười bản mô phỏng, mỗi bản mô phỏng phó bản có mười nghìn đấu trường, mỗi đấu trường có thể vào mười người.”

“Bởi vì trong vòng tuyển chọn không có người xem bỏ phiếu nên dựa theo tỷ lệ xem phát sóng trực tiếp, độ bàn luận, tiến hành lựa chọn đấu trường theo thứ tự.”

Quy tắc rất đơn giản, Hòa Ngọc hiểu ngay.

Có một triệu tuyển thủ ở vòng loại tuyển chọn đầu tiên, được chia thành một trăm ngàn đấu trường, mười bối cảnh phó bản khác nhau, mỗi bối cảnh mười ngàn đấu trường, mỗi đấu trường mười người.

Tuyển thủ được tiến hành lựa chọn dựa vào thứ tự độ hot.

Hạng ở trên, thì có quyền ưu tiên.

Dẫu sao, bối cảnh của mười phó bản cũng có khác biệt, có cái nhìn thì thấy khó, có cái lại thấy rất đơn giản.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng hiểu, lập tức bàn luận——

"Điều này rất tốt, giữa các tuyển thủ không có sự tin tưởng, ngoại trừ những người đã liên minh từ trước, những người khác chỉ muốn gϊếŧ đối thủ ở trong đấu trường, mỗi một phó bản một người sống sót thì chỉ còn lại một trăm nghìn người."

"Tất nhiên, nhất định có tuyển thủ liên minh trong đấu trường, không chỉ một người sống, vậy thì có một số đấu trường có thể không có ai còn sống!"

"Dựa theo thứ tự nổi tiếng mà sắp xếp được phết, các cao thủ chắc chắn sẽ không chọn tham gia cùng một đấu trường."

"Đúng vậy, kẻ mạnh đấu với nhau ở lượt đầu tiên của cuộc thi vòng loại, rất không cần thiết."