Chương 17: Vòng tuyển chọn trên biển

Vẻ mặt Vương biến thành không thể tin nổi, dường như không tin tuyển thủ trên một hành tinh rác như vậy lại có thể có được bảo vật như thế.

Cho dù châu chuyển vận có tác dụng gì, nó là bảo vật cấp thần, đồng nghĩa với việc nó có thể giúp người ta thành thần.

Thứ như vậy, lại xuất hiện trên tay của người trên hành tinh rác.

Thu Đao lại hít sâu một hơi: “Tuyển thủ hành tinh rác này rất may mắn, nhưng thực lực của cậu ta rất kém, chỉ sợ châu chuyển vận sẽ nhanh chóng đổi chủ, Vạn Nhân Trảm đã chú ý tới cậu ta.”

“Vạn Nhân Trảm.” Vương chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: “Chỉ là do gã may mắn thôi, lần trước xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy trăm anh hùng trực tiếp chết yểu, gã có vận may tốt, may mắn bước ra.”

Thu Đao gật đầu: “Đúng, Vạn Nhân Trảm không đủ đáng sợ, châu chuyển vận đã xuất hiện, cho dù tới cuối là ai lấy được, chỉ cần người đó mang tới show sống còn.”

Vương nở nụ cười, gật đầu: “Đúng, bảo vật như vậy, vẫn nên thu vào tay Liên Bang thì tốt hơn.”

Dừng một lát, ông ta tiếp tục nói: “Trừ viên châu chuyển vận này được các thần bỏ vào, thì trong Show sống còn đỉnh lưu còn hai vật phẩm cấp thần chưa biết tên.”

“Đúng,” Thu Đao nhẹ giọng nói: “Đúng, còn có cây đàn Ly Trạm mài ra trong đó, cùng một vật phẩm cấp thần chưa biết tên đã được để vào đó từ lần trước.”

“Nhiều năm trôi qua, phái nhiều người đi vào như vậy, cuối cùng mới có manh mối về vật phẩm cấp thần đầu tiên ở lần này. Cậu theo dõi tuyển thủ may mắn kia đi, để ý tới châu chuyển vận.” Vương ra lệnh.

“Vâng.” Thu Đao lớn tiếng đáp.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thu Đao do dự nói: “Vương, nếu có ai dùng châu chuyển vận ở bên trong đạt được năng lực đáng sợ thì dù sao cũng là vật phẩm cấp thần, đâu phải là châu chuyển vận bình thường.”

Vương nở nụ cười: “Thu Đao, cậu cũng biết đó không phải châu chuyển vận bình thường, cậu nghĩ, ai có thể hiểu cách dùng chính xác của nó chứ, một khi dùng sai, chính là bùa đòi mạng.”

Thu Đao ngẩn người, rồi cũng cười theo.

Phải.

Dùng đúng là vật phẩm cấp thần, dùng sai thì là bùa đòi mạng.

Hòa Ngọc đang đọc sách, vô cùng nghiêm túc đọc sách.

Cậu lười biếng ngồi trên đầu cá lớn, duỗi một chân ra, một chân cong lên, quyển sách Nguyên tắc cơ bản phát triển sức mạnh chiến đấu bị đạn mạc trào phúng đặt ở bên trên.

Kính mắt đặt bừa trên cánh mũi, ánh mắt chăm chú, ngón tay thon dài đẹp mắt nhẹ lật từng trang.

Cậu phơi cá khô ở bên cạnh, một đầu sợi len buộc vào cổ tay phải đỡ phía sau cậu.

Đầu hơi cúi xuống, mái tóc hỗn loạn hơi che khuất khuôn mặt, lông mi dày dưới ánh mặt trời bỗng tạo ra một cái bóng đẹp mắt.

Đó là một người đàn ông rất đẹp trai.

Nếu không phải biết cậu trong Show sống còn đỉnh lưu, nếu không phải cậu ngồi trên cá lớn, chỉ sợ người xem sẽ nghi ngờ có phải mình đã đi nhầm phòng phát sóng trực tiếp nữa.

Đạn mạc: “Cuốn sách nguyên tắc cơ sở mà thôi, đọc chăm chú tới vậy, cái người ở hành tinh rác này cho rằng mình có thể học được điều gì đó từ trong cuốn đó sao?”

Đạn mạc: “Chẳng thú vị gì, đổi phòng phát sóng trực tiếp khác coi.”

Đạn mạc phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc trở nên rất đơn giản, thỉnh thoảng lướt qua một số bình luận đều đang chê không thú vị.

Năm tháng tĩnh lặng trong phòng phát sóng trực tiếp này không phải là thứ bọn họ muốn xem, họ muốn xem máu tanh, thô bạo và thi đấu hung tàn.

Nếu không phải Vạn Nhân Trảm đang truy sát Hòa Ngọc, người xem của Liên Bang Vũ Trụ đã không nhấn vào.

Bạn cùng phòng giường đối diện của Trương Vũ đang xem những phòng phát sóng trực tiếp khác.

Đó là phòng trực tiếp của một tuyển thủ ở Lam Tinh, mà giờ phút này, cậu ta gặp phải gã Khắc Lý Hải đã gϊếŧ chết vô số tuyển thủ của hành tinh không biết tên.

Không ngoài dự liệu, cậu ta bị Khắc Lý Hải sát hại một cách tàn nhẫn.

Khắc Lý Hải không phải kiểu người cho một đao mất mạng ngay, gã thích tra tấn người khác, mà phòng phát sóng trực tiếp này cũng không có hiệu ứng làm mờ, trước mặt những người đang xem phòng phát sóng trực tiếp này, dường như thứ hiện lên trước mắt đều là khuôn mặt dữ tợn của Khắc Lý Hải kia cùng với màu máu đỏ tươi.

“Á!” Bạn cùng phòng hét lên.

Trương Vũ giật mình, quay phắt sang nhìn: “Làm sao vậy?”

Khuôn mặt bạn cùng phòng trắng bệch, run rẩy đưa điện thoại qua, giọng nói khẽ run rẩy: “Thật đáng sợ, những tên ma quỷ thế này thật đáng sợ.”

Trên màn hình, một tay Khắc Lý Hải lau chút máu tươi bắn lên mặt gã, ngẩng đầu nhìn với bọn họ, nụ cười càn rỡ lại tùy ý.

“Đám người thấp kém của hành tinh rác đều đáng chết.”

“Phế vật, tại sao các người lại tham gia trận đấu thế này, chúng mày cũng giống như hành tinh của chúng mày thôi, đều là rác rưởi.”