Chương 16: Vòng tuyển chọn trên biển

Trên mặt Vạn Nhân Trảm vẫn âm u khó đoán.

Một lúc lâu sau, gã đột nhiên nói: “Cậu ta đi về phía Đông đúng không?”

Những người khác giật mình.

Ngay sau đó lập tức hiểu rõ.

Cách Đới cười nói: “Tao đồng ý đuổi theo cậu ta, cậu ta có mang theo trang bị vừa mới nhặt được, hơn nữa tao không tin chúng ta khôi phục lại năng lượng rồi còn không thể đánh lại cậu ta.”

Annie: “Tôi không có ý kiến gì, thua dưới tay một tên đến từ hành tinh hỗn loạn hoặc là từ hành tinh rác, đúng là quá mất mặt, cần phải đi tìm lại mặt mũi thôi.”

Đường Kha có hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Chiếc thuyền kayak chuyển hướng, đi về phía Đông.

Vạn Nhân Trảm biểu cảm dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người giành đồ trước mặt Vạn Nhân Trảm tôi còn chưa được sinh ra đâu. Tôi muốn băm cậu ta thành vạn đoạn, dùng máu của cậu ta đút cho rìu của tôi.”

Bọn họ hung hăng đuổi theo Hòa Ngọc, lại không biết trong phòng phát sóng trực tiếp đang đầy bình luận.

“Mấy người coi trọng cậu ta hả?”

“2333 chính là tuyển thủ có năng lực chiến đấu 2 điểm tích lũy đến từ hành tinh rác.”

“Nói bậy, năng lực chiến đấu của người ta rõ ràng là 5 (đầu chó).”

“Một rìu của Vạn Thần chém được 64 Hòa Ngọc.”

“Ha ha ha, Vạn Thần tôi báo cho anh một tin này, tuyển thủ 2333 từ hành tinh rác mở ra trang bị mắc cười chết người, mấy anh đừng đuổi theo, sẽ thất vọng đó.”

“Không cần đâu, thực sự không cần đâu mà.”

Đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, vẫn tiếp tục đuổi theo. Đi về phía Đông nơi cá lớn đã đi trước đó.

Hòa Ngọc bình tĩnh cất ba trang bị trước mặt đi.

Giờ đây, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu giảm mạnh, cậu không biết rằng ảnh bìa phòng phát sóng trực tiếp của cậu đã từ vòng thứ hai đã rơi xuống chỗ nào không nhìn thấy được là bên ngoài hay bên trong rồi.

Nhưng mà Hòa Ngọc cũng không thèm quan tâm, trên mặt cậu càng không có tí biểu cảm “thất vọng” nào.

Người xem cho rằng cậu không biết, nhưng thật ra cậu lại rất hài lòng.

Thắt lưng dùng không tốt đã ném đi rồi, con đao xuất hiện lúc này hữu dụng vô cùng đối với cậu, còn về điểm tích lũy năng lực chiến đấu gì đó Hòa Ngọc cũng không quá quan tâm.

Châu chuyển vận Hòa Ngọc nhìn qua liền đeo vào cổ, viên châu đen nhánh đeo vào càng làm nổi bật thêm xương quai xanh trắng nõn, xinh đẹp vô cùng.

Mà cuốn sách cơ bản mà người khác cảm thấy vô dụng kia, Hòa Ngọc lại rất coi trọng.

Cơ bản là nguồn gốc của tất cả mọi thứ.

Quyển sách này dù cho có bình thường đến đâu thì đối với người không biết nội dung như cậu là đáng quý vô cùng.

Hòa Ngọc không thất vọng chút nào.

Cậu thản nhiên ngồi trên đầu cá lớn, bình tĩnh mở sách ra đọc, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa giảm mạnh, dường như sự đông đúc lúc trước cũng chỉ là “phù dung sớm nở tối tàn” mà thôi.

Không có điểm đột phá mới, phòng phát sóng trực tiếp này lại trở về bình thường.

Hành tinh chính Liên Bang.

Người phụ trách ban tổ chức Show sống còn đỉnh lưu - Thu Đao vội vàng chạy tới cung điện Liên Bang, dọc theo đường đi vô số cánh cửa được mở ra vì anh ta, trán anh ta đã đầm đìa mồ hôi. Thu Đao bước đi rất nhanh, nếu không phải không được chạy anh ta đã chạy luôn rồi.

Lúc đi đến chủ điện của vương cung, quan nội vụ đi ra đón anh ta.

“Ngài Thu mời đi bên này, bệ hạ đang đợi ngài rồi.”

Thu Đao gật gật đầu nói: “Được.”

Đi vào điện chính của cung điện, ngồi ở chỗ của người phụ trách đứng đầu Liên bang, Chủ Thần Liên Bang xua xua tay quan nội vụ lập tức lui ra ngoài, điện chính có kết giới, bên trong nói chuyện người bên ngoài dù có đứng ở cửa thì một câu cũng không nghe được.

Ngay lúc quan nội vụ vừa lui ra ngoài, Thu Đao không chờ được nữa vội hành lễ, lập tức nói: “Ba bảo vật tuyệt phẩm đầu tiên của vương thất lạc ở Show sống còn đỉnh lưu đã xuất hiện cái đầu tiên rồi.”

Vương đột nhiên đứng dậy hỏi lại: “Là cái gì?”

Thu Đao xoa xoa trán thở dài, hít sâu một hơi nói: “Châu chuyển vận.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ con: Có ngạc nhiên không, bất ngờ không?

Hòa Ngọc: Ồ.

Vương là một ông cụ tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt lại vô cùng sắc bén, khi ông ta nhìn qua, dường như không thể che giấu bất cứ điều gì.

Giờ phút này, lão già Chủ Thần Liên Bang từng trải với vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc bén: “Là ai bắt được?”

“Tuyển thủ số 2333, Lam Tinh Hòa Ngọc.” Thu Đao trả lời.

Trên mặt Vương lộ ra tia nghi hoặc: “Đó là hành tinh gì?”

Thu Đao: “Một hành tinh không gia nhập Liên Bang Vũ Trụ, công nghệ kém phát triển, không có anh hùng, thiếu hụt tài nguyên, tuyển thủ này đang gấp nên mới liên hệ với chúng ta.”