Chương 11: Vòng tuyển chọn trên biển

Rốt cuộc đã hiểu tại sao Hòa Ngọc lại dùng sợi len xâu đám cá khô kia lại với nhau.

Chính là vì để vào lúc đánh nhau vẫn còn có thể cầm mấy con cá khô nhỏ trong tay!!

Đạn mạc bùng nổ, trong chớp mắt, bọn họ cần phải reo hò vì người đàn ông này.

Trên màn hình, trước mắt họ là gương mặt đẹp trai tái nhợt của Hòa Ngọc, góc bên trái phía trên hiển thị số lượng người xem kinh người, cũng tỏ rõ sự nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp vào lúc này, trên di động là hot search của Lam Tinh, những cư dân mạng Lam Tinh kích động để lại lời nhắn trong khu bình luận, giữa những con chữ tràn ngập sự hưng phấn.

Vệ Gia Quốc hít một hơi thật sâu, ông ta chậm rãi bỏ điện thoại di động xuống, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Cái người Hòa Ngọc này…”

Trịnh Khắc há miệng thở dốc, nói tiếp: “Thật sự nằm ngoài ý muốn.”

Không chỉ người Lam Tinh ngạc nhiên mà người xem của Liên Bang Vũ Trụ cũng rất ngạc nhiên.

Cá lớn còn đang gặm thịt con cá lớn đã chết kia, Hòa Ngọc vớt trang bị xong, cầm cá khô nhỏ của cậu trở lại trên đầu cá lớn.

Ở một bên khác, cuối cùng đoàn đội Vạn Nhân Trảm cũng đã sửa xong vỏ chiếc thuyền của bọn họ, ánh mắt đề phòng nhìn về hướng con cá lớn, hô hấp dồn dập, cả người trở nên căng thẳng, đề phòng chặt chẽ.

Giọng nói của Annie mang theo nghi ngờ: “Sao lại thế này? Cá lớn kia sao lại bắt đầu ăn thịt con cá lớn khác rồi?”

Cá lớn không ăn cá lớn, đây là giả thiết.

Thậm chí rất nhiều con cá lớn còn đi thành đoàn, con cá lớn vừa mới chết mất đầu này chính là tới báo thù.

Lúc bọn họ phát hiện ra cá lớn điên loạn liền rút lui, rồi lại có một con cá lớn khác xuất hiện, sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng bọn họ, thậm chí mỗi người đều đang tính toán chuẩn bị tản ra chạy thoát thân.

Cá lớn đánh nhau.

Cá lớn điên loạn kia thất bại, con cá lớn mới tới này bỏ qua bọn họ, vui vẻ gặm thịt cá lớn điên loạn.

Sự thay đổi quá đột ngột khiến bọn họ chẳng hiểu ra làm sao.

“Phụt!” Đường Kha phun một búng máu ra: “Mặc kệ, thuyền sửa xong rồi, bây giờ chúng ta nhanh chóng đi thôi. Cá lớn này sắp ăn no, chúng ta rời đi trước là được!”

“Vậy trang bị thì sao?” Annie hỏi.

Vạn Nhân Trảm hít một hơi thật sâu: “Chúng ta tới gần nó từ phía sau, nhân lúc nó đang ăn cơm đi kiếm trang bị.”

Đường Kha nói: “Như thế quá mạo hiểm, lỡ cá lớn nó…”

Vạn Nhân Trảm quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Trang bị vô cùng quan trọng, tuy rằng chúng ta không cần trang bị cũng có thể lên bờ, nhưng mục đích tới tham gia thi đấu không phải chính là vì trang bị sao? Vòng tuyển chọn chỉ là món khai vị, những trận thi đấu sau mới thật sự đáng sợ, bây giờ cậu không cần trang bị, sau này sẽ phải hối hận.”

Đường Kha sửng sốt.

Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng: “Hoặc là bây giờ cậu có thể tự rời đi.”

Đây là tiết mục chém gϊếŧ, làm gì có đồng đội thật sự chứ, đặc biệt là với Vạn Nhân Trảm – người đã là quán quân một lần, gã hợp tác với đồng đội đồng thời cũng đề phòng đồng đội.

Đường Kha không nói nữa, anh ta biết nếu anh ta lựa chọn rời đi, Vạn Nhân Trảm sẽ để mạng anh ta lại đây.

Đoàn người cẩn từng li từng tí điều khiển thuyền tới gần cá lớn.

Nếu bây giờ không bất chấp nguy hiểm mà tìm trang bị, chờ một lát nữa trang bị phiêu dạt trong biển khơi rộng lớn, hoặc là chìm xuống đáy biển thì bọn họ sẽ không tìm được nữa.

Vì trang bị, mạo hiểm có là gì chứ?