Chương 10: Vòng tuyển chọn trên biển

Coai lại trợn mắt lần nữa, nhìn chằm chằm vào màn hình, tìm kiếm thân ảnh bé nhỏ của cậu giữa hai con cá lớn hung ác đang đánh nhau.

Anh ta thấy rồi!

Thân hình nhỏ bé, gầy yếu kia lại lần nữa xuất hiện trên đầu cá lớn, thân thể cậu linh hoạt vô cùng, khi cá lớn cáu kỉnh lao vào cắn, lúc bị đánh tới, thân thể cậu như người không xương, nhẹ nhàng trượt một phát xuống vây của cá lớn.

Nếu đang ở trên mặt đất cậu không có khả năng bảo toàn mạng mình giữa trận chiến đấu của hai con cá lớn.

Nhưng họ đang ở trong nước.

Nước có sức nâng, cậu có thể mượn sức nước để linh hoạt né tránh.

Lúc cá lớn cáu kỉnh cắn tới, thân thể Hòa Ngọc trượt xuống, biến mất ngay tại chỗ, còn lúc cá lớn nhảy lên, cậu giẫm dưới chân lấy đà, lộn mình như cá chép để về lại vị trí trên đầu cá lớn.

Giới hạn cao nhất của nhảy disco!

“Bịch bịch bịch!”

Trong trận chiến càng lúc càng tàn nhẫn giữa hai bên, cậu tránh né trong đó.

Lúc này, người xem thậm chí còn không xem cá lớn chiến đấu với nhau, cũng không nhìn đám người Vạn Nhân Trảm đang khổ sở ổn định cơ thể ở trên con thuyền dập dềnh theo sóng nước.

Bọn họ tìm Hòa Ngọc giữa những khe hở.

Bọn họ nhìn Hòa Ngọc mang cặp kính “như lớn lên trên cánh mũi cậu”, ánh mắt chăm chú né tránh, thân thể linh hoạt tới không tưởng, vô số người vào xem phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, giống như cũng đang cùng cậu né tránh mạo hiểm đầy kí©h thí©ɧ.

Trong hoàn cảnh như vậy nhưng gương mặt cậu chẳng có chút sợ hãi nào.

Vệ Gia Quốc muốn phun cả ngụm máu luôn rồi.

Lúc Hòa Ngọc câu thịt cá lên thì bị cá lớn để ý tới.

Cá lớn: ?

Trong mắt nó lóe lên vẻ nghi hoặc, không rõ vì sao bỗng nhiên ở đây lại có con người.

Nhưng nó vẫn theo bản năng há to mồm, muốn nuốt Hòa Ngọc vào trong bụng.

Nguy hiểm!!

Coai che miệng lại, trái tim đang đập dường như cũng ngừng lại.

Nhưng Hòa Ngọc trước mặt lại chẳng loạn chút nào, cậu thong thả ném miếng thịt của cá lớn cáu kỉnh vào trong miệng cá lớn, cả người cậu lật một phát, vào khoảnh khắc hàm răng cá lớn chạm vào quần áo cậu, cả người cậu lại lần nữa xuất hiện trên đầu cá lớn.

Mạo hiểm! Kí©h thí©ɧ!

Phù —

Coai thở dài một hơi.

Nhưng anh ta mới vừa thở phào một cái, cá lớn cáu kỉnh lại lần nữa tiến hành tấn công

Hơi thở của Coai lại nghẹn lại lần nữa, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lúc cá lớn nhận ra bản thân mới vừa ăn thịt đồng loại thì khối thịt kia đã vào trong dạ dày nó...

Giả thiết của vòng thi này, đó là cá lớn thích nhất là ăn thịt con người, không thích ăn thịt đồng loại.

Nhưng mà…

Cá lớn: Hương vị… hình như không tồi đó?

Cá lớn cáu kỉnh lại cắn xuống lần nữa, còn con cá lớn này đột ngột xoay người, cũng cắn cá lớn cáu kỉnh một cái.

Không giống như lúc nãy cắn rồi buông ra, lần này, cá lớn bắt đầu ăn cơm.

Hơn nữa càng ăn càng vui vẻ, đôi mắt càng lúc càng sáng, ăn từng miếng từng miếng một dọc theo cái vị trí bị cắn kia mà gặm xuống.

“Grừ —”

Đi chung với tiếng gào thét thê lương cuối cùng của cá lớn cáu kỉnh, thân thể chẳng còn chút sức lực nào, sắc đỏ trong đôi mắt nhạt dần rồi chậm rãi khép lại.

Hòa Ngọc cưỡi trên đầu cá lớn, thắng.

Lúc cá lớn cáu kỉnh ngã xuống, trên người nó rớt một ít đồ vật xuống.

Một tay Hòa Ngọc cầm theo sợi len buộc cá khô nhỏ, một tay dùng thắt lưng, vô cùng thuần thục vớt trang bị rớt ra về, cũng chẳng xem đó là gì mà trực tiếp bỏ vào trong “ba lô” thi đấu.

Ba lô chỉ có thể dùng để đựng trang bị, trước đó trong ba lô cậu chẳng có gì cả.

Con cá lớn kia cũng mặc kệ trang bị cái gì đó, nó đang gặm thịt trong sung sướиɠ.

Hòa Ngọc đã mở cánh cửa thế giới mới cho nó, đối với nó, thịt của cá lớn đồng loại không chỉ ngon miệng mà còn đầy đủ năng lượng.

Vì thế, giờ phút này, hình ảnh mà khán giả nhìn thấy chính là —

Giữa màn ảnh, một con cá lớn đang gặm thịt một con cá lớn khác.

Một bên khác của cá lớn là chiếc thuyền bị hỏng, chính là đám người Vạn Nhân Trảm đang chật vật đứng trên cái thuyền hỏng. Một mặt khác là một người gầy yếu, cậu dẫm trên người cá lớn, một tay cầm sợi len túm mấy con cá khô nhỏ, một tay vui vẻ dùng dây thắt lưng vớt ba món trang bị rơi ra về.

Khán giả: “…

Trong một khoảng thời gian dài, đạn mạc trống rỗng, rốt cuộc cũng có người đầu tiên lên tiếng —

“Sợi len này chất lượng khá tốt đó. Sản xuất ở đâu đấy?”

Cùng lúc đó, hot search đầu tiên của Lam Tinh —

#Sản phẩm của Lam Tinh, tất nhiên là tốt nhất#