Chương 12

Mọi người không có ý kiến gì đối với đề nghị của Vu Hạo Hoài nhưng trong lòng Từ Minh Lãng lại lo lắng. Thông qua lời kể lể vừa rồi của Tào Tĩnh, Từ Minh Lãng đã biết người cô ấy bị mất chính là một đứa bé tên là Nhạc Nhạc cô gọi người gửi thiệp mời là “kẻ bắt cóc” có phải đứa nhỏ mà cô nói chỉ là bị “bắt cóc” chứ không phải là bốc hơi như Tiết Oánh Oánh phải không?

Kết hợp với vẻ ngoài bình tĩnh của những người khác Từ Minh Lãng thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải trí nhớ của mình đã bị trục trặc hay không, Tiết Oánh Oánh thực sự không có “biến mất” cô có thể chỉ là rời đi và để lại một trò chơi mà thôi.

Nếu anh kể ra mọi thứ có phải anh sẽ bị mọi người coi là kẻ bị tâm thần hay không?

Đúng lúc này trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân lần này tiếng bước chân tương đối nhẹ nhàng giống như là con gái.

Vu Hạo Hoài liếc nhìn Chu Tuyết Vinh một cái nhưng cậu lại cụp mắt xuống.

Tiếng bước chân khi đến gần phòng hoạt động lại trở nên do dự Từ Minh Lãng nghe ra được sự do dự của cô gái hướng về phía cửa hét lên: “Đừng sợ mọi người bên trong đều giống cô đều nhận được thiệp mời.”

Ngoài cửa không có động tĩnh gì qua nửa phút mới thấy một mắt cá chân mảnh khảnh cùng với đôi giày trắng nhỏ bước vào.

Tất cả mọi người đều quay lại muốn nhìn thấy cô gái đến muộn này khi nhìn rõ được khuôn mặt mọi người không hẹn mà cùng nhau nín thở.

Cho dù Từ Minh Lãng học ở nhạc viện bốn năm anh cũng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của cô gái trước mắt này lại thanh thuần giống như một dòng suối, ngọt ngào lại tự nhiên.

Mái tóc dài của cô buộc thành tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán mịn màng đầy đặn, lông mày thanh tú rõ ràng, những giọt mồ hôi đọng trên sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi làm nổi bật lên làn da có màu trắng sữa tao nhã, trên mặt chỉ có một đôi mắt dài nhỏ rất lạnh lùng tựa hồ đã sớm quen với những ánh mắt hâm mộ này.

Đây mới đúng là người chiến thắng ở vạch xuất phát.

Từ Minh Lãng nghĩ đến một số nữ sinh trong trường đại học lựa chọn việc sử dụng dao kéo để tạo ra được một khuôn mặt như này. Chỉ tiếc những vẻ đẹp nhân tạo kia không thể nào giống như cô gái trước mặt tự nhiên, không hề bị gì.

Từ Minh Lãng đột nhiên tò mò muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của thanh nhiên lạnh như băng bên cạnh lặng lẽ nghiêng đầu quan sát anh lại nhìn thấy đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm mặt bàn thấy thế Từ Minh Lãng cũng nhìn mặt bàn, tò mò rốt cuộc trên bàn có cái gì hấp dẫn mà có thể so sánh với mỹ nhân trước mặt.

Ánh mắt Chu Tuyết Vinh di chuyển sang thấy Từ Minh Lãng nhíu mày nhìn bàn thì cười khẽ.

“Anh Lãng thật ấu trĩ.”

Từ Minh Lãng sửng sốt chỉ chỉ mình: “Cậu đang nói tôi đó à?”

“Đúng vậy anh Lãng.” Chu Tuyết Vinh cười dịu dàng “Anh không thích tôi gọi anh như vậy sao?”

Từ Minh Lãng nổi da gà khắp nơi chỉ coi như đối phương là một kẻ kỳ quặc lúng túng cười cười bày ra bộ dạng “cậu cứ tuỳ ý”.

“Cô tới thật đúng lúc chúng tôi đều giống như cô nhận được thiệp mời mà đến đây nhưng người gửi thư mãi vẫn không đến cho nên chúng tôi đang thảo luận về lý do tại sao lại bị tụ tập ở chỗ này trong lúc còn dư thời gian chúng ta có thể tự giới thiệu sau đó nói nội dung trên thiệp mời.” Vu Hạo Hoài chủ động tiếp quản đại cục nói với mọi người.

Cô gái do dự một lúc lại nhìn về phía mọi người tựa hồ như đang xác nhận lời Vu Hạo Hoài nói có phải là thật hay không. Im lặng một lúc cô chủ động nói: “Vậy để tôi nói trước đi mặc dù tôi là người đến muộn nhất không rõ lắm về tình hình hiện tại…Tên tôi là Diệp Gia Văn năm nay học lớp 12, là học sinh trường trung học số 11…Tôi đã bị trộm mất bốn mươi lăm ngàn nhân dân tệ.”

45 ngàn nhân dân tệ ~ 148 triệu đồng.

Lời này vừa nói ra ngoại trừ Chu Tuyết Vinh ra, Từ Minh Lãng đều thấy được những gương mặt khϊếp sợ của những người khác. Loại khϊếp sợ này giống như đang nghi ngờ Diệp Gia Văn tại sao Diệp Gia Văn lại ngoan ngoãn mà đến cuộc hẹn này vì bốn mươi lăm ngàn đô la mà không phải là báo cảnh sát.

Lấy Diệp Gia Văn làm trung tâm đi theo chiều ngược lại của kim đồng hồ người tiếp theo là Miêu Phóng.

Miêu Phóng bất động nhìn chằm chằm Diệp Gia Văn giống như là đang ngây người, Vu Hạo Hoài thấy thế thì chạm vào Miêu Phóng ý bảo đến lượt cậu ta nói.

“À tôi tên là Miêu Phóng năm nay là sinh viên năm ba học về máy tính, tôi bị mất một cái USB là vậy đó.”