Chương 11

Tào Tĩnh đột nhiên đứng lên phụ kiện kim loại trên túi xách da nặng nề đập lên bàn: “Đây không phải là đùa giỡn đó chứ! Các cậu chờ nổi nhưng tôi ở chỗ này sẽ sớm chết mất! Tôi…Tôi vốn dĩ cho rằng tới đây để trả tiền cho những kẻ bắt cóc là được kết quả thì sao? Tôi đợi một tiếng đồng hồ người cũng không nhìn thấy…” Tào Tĩnh càng nói càng kích động ngược lại hai tay che mặt mà khóc nhũ xám trên móng tay loé ra ánh sáng “Nhạc Nhạc của tôi. Niềm hạnh phúc của tôi…Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ô ô ô…”

Tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ làm cho bầu không khí ngưng trọng Từ Minh Lãng cách cô gần nhất thấy vậy đứng dậy an ủi đồng thời nhìn mọi người ở đây. Cảnh sát Vu còn đang rối rắm không biết rằng mình có nên lên tiếng trấn an hay không, Miêu Phóng cau mày không chịu nổi được sự quấy nhiễu mà người đàn ông trung niên trông có vẻ bồn chồn hai tay chà vào nhau đến muốn ra lửa.

Ánh mắt Chu Tuyết Vinh vẫn như cũ ở trên mặt bàn giống như cái gì cũng không nghe thấy đột nhiên nói một câu: “Đừng nóng vội vẫn còn một người nữa.”

Trong giọng nói lại mang theo một tia ôn nhu.

Từ Minh Lãng nghĩ thầm: “Quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.”

Vu Hạo Hoài chợt nói: “Lời cậu nói là người gửi thư kia đã có mặt ở đây rồi sao?”

Vừa dứt lời Tào Tĩnh ngừng khóc sắc mặt của mọi người đều không dễ nhìn cho lắm.

“Ý cậu là người này đang ngồi giữa chúng ta?” Người đàn ông trung niên nói.

Thân thể Vu Hạo Hoài nghiêng về phía trước nhìn Chu Tuyết Vinh nói: “Không bằng để cho anh bạn con lai này nói một chút câu “Còn một người nữa” kia của cậu là có ý gì?”

Đối mặt với ánh mắt tra khảo của mọi người Chu Tuyết Vinh nhếch miệng nói: “Ý theo nghĩa đen mà thôi tôi cho rằng người nhận được lời mời không chỉ có sáu người ở đây.”

“Nhưng tôi thấy thái độ của cậu không giống như là “có vẻ” mà là chắc chắn.” Vu Hạo Hoài không chịu buông tha.

Bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại Từ Minh Lãng suy nghĩ muốn giải quyết ổn thỏa thì nghe thấy Chu Tuyết Vinh nói:

“Từ thời xa xưa, con số bảy đã rất đặc biệt Thượng Đế tạo ra thế giới trong bảy ngày; Phật tổ sau khi sinh ra đi bảy bước về phía đông nam tây bắc mỗi bước sinh ra một bông sen. Đạo đức và tội lỗi được chia thành bảy loại vì vậy mà có bảy đức hạnh và bảy tội lỗi. Ví dụ bảy ngày trong một tuần, vũ trụ có bảy hành tinh, bảy tiếng là thời gian ngủ lý tưởng của con người. Bất kể người đứng sau là ai thì hắn ta đã dành rất nhiều tinh lực để tập hợp chúng ta lại với nhau điều đó chứng tỏ hắn ta là một người có ý thức về lễ nghi thường là trong trái tim của loại người này con số bảy đối với số sáu sẽ tốt hơn vì vậy tôi đoán sẽ còn một người nữa. Chúng ta cứ chờ xem được chứ?”

Chu Tuyết Vinh nói chuyện không vội vàng, nóng nảy làm cho mọi người đều trong một trạng thái “luôn cảm thấy rất gượng ép nhưng lại không biết phản bác như thế nào”. Vu Hạo Hoài tuy rằng mặt mang vẻ hoài nghi tuy vậy cũng không phản bác nữa.

Thiếu niên tên Miêu Phóng nói: “Các người chẳng lẽ không cảm thấy sự tình rất kỳ quái sao? Chúng ta hiện tại có sáu người ngoại trừ Từ Minh Lãng cùng người đàn ông cao to này quen biết nhau ra thì những người khác đều không biết nhau, nguyên nhận chúng ta đến nơi này chính là bởi vì mất đi một thứ gì đó hoặc là một người nào đó mà người gửi thiệp mười không đưa ra yêu cầu gì mọi người có nghĩ tới không? Nếu như đối phương thật sự chỉ muốn kiếm tiền làm sao có thể tốn nhiều công sức như vậy đem chúng ta tập hợp ở đây?”

Thấy không ai nói gì Miêu Phóng thao thao bất tuyệt như khoe khoang: “Dựa theo thông lệ của một bộ phim mang tính hồi hộp gây cấn rất có thể chúng ta vì một số điểm tương đồng nào đó mà tụ tập lại với nhau sau đó những “đồ vật” bị mất được dùng làm con bài thương lượng để đấu đá lẫn nhau dưới sự điều khiển của kẻ mờ ám cho đến khi người cuối cùng còn lại có thể chiến thắng trở về với phần thưởng của mình.

Tào Tĩnh vừa nghe môi liền run lên.

Từ Minh Lãng suy nghĩ về sự thiếu não của đứa trẻ này…

“Cậu nên xem lại mình đang trong trường hợp nào đi rồi nói chuyện được không?”

Miêu Phóng khinh thường nhún nhún vai.

Vu Hạo Hoài lại phụ hoạ: “Điều Miêu Phóng nói không phải không có đạo lý chúng ta bị triệu tập cùng một chỗ. Tôi đề nghị mỗi người chúng ta có thể giải thích chi tiết lý do riêng của bản thân vì sao đến đây mọi người thấy thế nào?”