Chương 23

Sau khi xác nhận được điều đó, Khương Yếm vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển của bản thân, đôi mắt dán chặt vào bóng dáng của Vương Bảo Dân.

Thẩm Hoan Hoan mải suy nghĩ về chuyện nhân sâm, Trình Quang đang xem xét cảnh vật xung quanh, nguyên nhân tử vong của kén tằm vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hùng An. Thế nên dọc đường đi không một ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí lặng im đến lạ thường.

Cho tới khi đi đến phòng nuôi tằm, cuối cùng đã có người phá vỡ sự im lặng.

“Thầy, giờ con mệt quá, có thể để con nghỉ một lát không?”

Bên ngoài phòng nuôi tằm có hai chiếc ghế dựa bằng gỗ chưa có ai ngồi, Thẩm Hoan Hoan vừa chỉ tay vào chúng, vừa nói: “Con có thói quen ngủ trưa, con chỉ ngồi trên ghế dựa một lúc thôi nhé.”

“Lắm chuyện thật.” Giọng điệu của Vương Bảo Dân chẳng mấy tốt đẹp.

Thẩm Hoan Hoan dụi mắt, dường như không nghe rõ câu nói ấy.

Cô nàng vứt sắc mặt của Vương Bảo Dân ra sau đầu, ngáp một cái, chậm chạp bước ra ngoài phòng nuôi tằm, khi lướt ngang qua Khương Yếm, cô nàng vờ như bản thân đến đi đường cũng không xong, khẽ húc vào bả vai của Khương Yếm, Khương Yếm đỡ lấy Thẩm Hoan Hoan, nhìn cô nàng dần khuất sau cánh cửa, tiện tay đóng cửa phòng nuôi tằm lại.

Khương Yếm dời mắt, lười biếng nói: “Đi thôi, chẳng phải nơi khác bị mất một ít thức ăn chăn nuôi sao?”

Vì vậy, khi tới nơi cần đến, một cuộc thảo luận giữa thầy và trò lại nổ ra, Trình Quang liên tục đặt vấn đề để củng cố giả thiết của các học sinh, Hùng An không ngừng giải thích những vấn đề ấy nhằm nhấn mạnh quan điểm của những chuyên gia.

Rề rà lúc lâu vẫn chưa có kết luận, sắc mặt của Vương Bảo Dân ngày càng kém, Khương Yếm thấy thú vị, mon men tham gia vào công cuộc thảo luận.

“Nước thì sao.” Cô hỏi: “Lỡ vấn đề đang nằm ở nguồn nước?”

Hùng An lắc đầu: ”Tằm lấy nước từ lá cây, chúng không cần phải bổ sung một nguồn nước riêng.”

Khương Yếm: “Vậy nước tưới cây? Nước tưới cho lá cây ấy.”

Hùng An ngẩn người.

Nếu nước tưới cây có vấn đề, vậy đống lá cây kia chắn hẳn cũng có vấn đề. Nhưng xác suất nhỏ vẫn sẽ tồn tại những trường hợp khác, ví dụ như thành phần của nước tưới cây không gây hại cho lá nhưng lại gây hại gián tiếp cho nguồn nước mà con tằm nhận được.

Hùng An nhớ rõ, sáng nay bản thân đã nhìn thấy một dòng suối nhỏ cạnh đồng ruộng, lập tức muốn chạy đi xem.

Vương Bảo Dân ngăn cản anh ta: “Anh muốn đi đâu?”

Hùng An lên tiếng giải thích: “Sáng nay, dòng suối được dùng làm nguồn nước tưới chính cho đồng ruộng đúng không, tôi đi kiểm tra dòng suối một lát.”

Vương Bảo Dân khó hiểu: “Dòng suối? Nguồn nước ấy chúng tôi uống được thì sao tằm lại không?”

“Đâu có giống nhau, không chừng vấn đề thực sự nằm ở nguồn nước đấy, cứ đưa ra giả thuyết sau đó kiểm chứng lại là ổn thôi.” Hùng An vừa dứt lời đã lập tức đứng dậy, anh ta rủ Vương Bảo Dân đi về phía dòng suối nhỏ.

Khương Yếm theo sau bọn họ vài bước, càng chạy càng chậm, đôi chân cuối cùng cũng dừng lại, nhân lúc không ai chú ý, cô quay người quay về phòng nuôi tằm.

Lúc này, cửa vẫn đang đóng, Khương Yếm kéo cổng a, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Hoan Hoan đang nhanh chân bước đến.

“Em tìm nhân sâm hả?” Khướng Yếm hỏi.

“Ừm.” Vì lo rằng thân phận của bản thân sẽ bị lộ, nên vừa rồi, Thẩm Hoan Hoan hành động rất nhanh, một lớp mồ hôi dần hiện lên trên vầng trán, cô nàng tùy ý lau đi, nói: “Em không phát hiện ra vết tích do yêu quái sâm để lại khi hoạt động.”

Khương Yếm nghiêng người, Thẩm Hoan Hoan bước vào phòng nuôi tằm.

Thẩm Hoan Hoan lấy một lá bùa được nhét trong quần áo ra, tất nhiên đây là lá bùa đã được dùng qua, vết chu sa trên bề mặt giấy khá nhạt: “Sư phụ từng nói, nhân sâm từ 100 tuổi trở lên, tích tụ linh khí, chắc chắn sẽ làm thổ nhưỡng ở đó được cải thiện, dù bị đào bới nhưng trong đất vẫn sẽ có linh khí còn sót lại, chỉ là lá bùa không cảm nhận được sự đặc biệt của khoảng đất này.”

Thẩm Hoan Hoan nhíu mày, trong lời nói chứa đựng sự hoài nghi với kết luận của bản thân: “Có lẽ là em học nghệ không thông, không sử dụng tốt tấm bùa, nhưng nó là do thầy đưa cho em, cách dùng khá đơn giản, chắc sẽ không xảy ra vấn đề…”

Nếu không tìm ra vết tích lui tới của tham quái thì có bâng khuâng cũng vô dụng, hơn nữa đây chẳng phải nơi để đứng trò chuyện lâu, nên Khương Yếm không nói gì thêm, cô quay người đi về phía phòng nuôi tằm.

Thẩm Hoan Hoan thở dài, đến cạnh Khương Yếm.

Phòng nuôi tằm được bố trí rất gọn gàng, kén và tằm đã chết được đặt bên vách tường, tằm còn sống thì được để ở ngoài, nhờ sự hướng dẫn của Vương Bảo Dân và người trông coi phòng nuôi tằm nên bây giờ đã có kha khá người chăm chú tìm tòi ở bên trong.

Khương Yếm đi qua căn phòng sát vách đang chứa nhộng sống, nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất dường như chẳng tồn tại một hạt bụi nào, có thể thấy, ngày nào nó cũng được trông coi cực kỳ cẩn thận.

Kén tằm còn sống không nhiều lắm, chẳng bằng 1 phần 10 của ngọn núi nhỏ do đống tằm đã chết tạo nên.