Chương 22

Triệu Sùng còn muốn hỏi thêm về “thảo dược quý” nhưng Vương Quế Lan bảo mọi người mau ăn cơm, anh ta chỉ có thể nuốt câu hỏi vào trong.

Khương Yếm đang ăn cháo gà, khi đặt thìa xuống, cô ngước lên nhìn Triệu Sùng.

Lúc này Triệu Sùng mím chặt môi, cảm xúc trong mắt hiện lên.

Khương Yếm nén lại nụ cười trên khóe môi.

*

Sau khi ăn trưa xong, mọi người tiếp tục lên đường.

Có lẽ vì đã no, lần này chuyến đi đến phòng tằm diễn ra nhanh hơn. Khương Yếm chậm rãi bước phía sau, Triệu Sùng chỉ ở trước cô vài bước, từ nét mặt, rõ ràng anh ta đang phân tích tình hình hiện tại.

Khương Yếm im lặng cười nhẹ.

Buổi sáng cô nói chuyện với Hà Diệu Diệu, cô cảm thấy ánh mắt của Triệu Sùng luôn nhìn về phía hai người bọn họ, hơn nữa vị trí mà Triệu Sùng đứng, cô chắc rằng anh ta đã nghe được phong thanh.

Khương Yếm khá tò mò Triệu Sùng sẽ đưa ra kết luận gì từ cuộc đối thoại của bọn họ nên cô đã nhờ Thẩm Hoan Hoan thử anh ta một chút.

Nhưng đáng tiếc, câu hỏi của Triệu Sùng cho thấy anh ta không phát hiện bất kỳ manh mối đặc biệt nào ở nhà của Vương Bảo Dân vào đêm qua, nên anh ta cũng đưa ra kết luận như Thẩm Hoan Hoan.

Trước mắt hai người đều cho rằng điểm trọng tâm là “thảo dược đã xuất hiện trong thôn, có niên đại lâu đời” chính là nguyên nhân để hai người đưa ra kết luận lại khác nhau.

Thẩm Hoan Hoan nhờ vào “rễ nhân sâm trong bánh bao” để liên kết với nhân sâm, Triệu Sùng thì lại liên kết “thảo dược bổ khiến trẻ mới sinh trở nên xinh đẹp” với nhân sâm.

Nhưng họ không có đầy đủ thông tin.

Những người trước không biết những đứa trẻ mới sinh trong thôn đã xảy ra chuyện gì, người sau cũng chưa nhìn thấy bức tranh nên không biết rằng “xinh đẹp” ở nơi đây lại không đẹp đến vậy.

Trên thực tế, những đứa trẻ mới sinh đó trông dị tật kinh khủng, không thể nào do ăn nhân sâm trăm tuổi tích tụ linh khí mà tạo thành được.

Tất nhiên, cũng tồn tại ngoại lệ.

… Sau khi tham quái chết, chúng tự nguyền rủa chính mình, làm những người phụ nữ mang thai ăn chúng như một loại thuốc bổ sẽ sinh ra những đứa trẻ dị tật giống nhau.

Vậy nên, trong những bức tranh do Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng vẽ, em trai của bọn họ có đôi mắt dị tật giống nhau.

Nếu không phải là sự trùng hợp, vậy cứ quy nó về yếu tố bên ngoài tác động trước, hay cũng chính là lời nguyền rủa.

Không có nhiều thông tin lắm, Khương Yếm tạm thời chỉ nghĩ đến sự giải thích với căn cứ ít ỏi này.

Ngay sau đó, Khương Yếm bắt đầu suy nghĩ về vấn đề mà cô quan tâm hơn… Tại sao mẹ của Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng, cũng như nhiều người mẹ khác trong thôn Tằm, họ đều nghĩ rằng đứa trẻ mới sinh của mình rất xinh đẹp, thậm chí thường xuyên đem bọn chúng đi khắp nơi.

Theo cách nói của Hà Diệu Diệu, thôn dân cực kỳ thích những đứa trẻ này.

Chẳng lẽ yêu quái nhân sâm làm thay đổi thẩm mỹ của hầu hết người trong thôn à?

Khương Yếm nhớ lại những sự việc mà hai ngày này đã trải qua, cô phủ nhận suy đoán này.

Sáng nay khi đi ra ngoài, cô chắc chắn có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô. Cô rất quen thuộc với ánh nhìn này, vì vậy cô có thể chắc chắn thẩm mỹ của hầu hết người dân trong thôn đều như người bình thường. Nếu là người bình thường, họ không thể không cảm thấy sợ hãi với những đứa trẻ mới sinh trong thôn, nếu vậy, tại sao họ không những không tỏ ra sự sợ hãi mà còn bày tỏ sự “yêu thương” đối với những đứa trẻ này?

Phải chăng…

Họ không thể bày tỏ sự sợ hãi, mà bắt buộc phải thể hiện sự yêu thương?

Khương Yếm không rõ khi những người phụ nữ trong thôn uống xong “thuốc bổ”, thẩm mỹ của họ có thay đổi khiến họ cảm thấy đứa trẻ của mình rất hoàn hảo và xinh đẹp không, nhưng Khương Yếm rất rõ, trên thế giới này không có nhiều người tự nguyện khen ngợi và yêu thương những đứa trẻ dị tật như vậy.

Bởi vì chúng có diện mạo quái dị, đáng sợ, thậm chí là đáng sợ, không thể đơn giản diễn tả là đẹp hay xấu nữa.

Khương Yếm đã tiến hành suy đoán, một suy đoán rất hợp lý.

Khi đứa trẻ dị tật đầu tiên được sinh ra trong thôn, có người bày tỏ không thích đứa trẻ này, tỏ ra chán ghét. Điều này gần như sẽ xảy ra, dù sao những đứa trẻ dị tật này có vẻ ngoài rất đáng sợ, khó có thể đè nén sự chán ghét được.

Nhưng sau đó, chuyện không lường trước đã xảy ra, mà chuyện này mang đến sự đả kích rất lớn cho thôn Tằm.

Vì vậy, để tránh việc tương tự xảy ra lần nữa, hầu hết mọi người trong thôn đều lựa chọn đối xử tốt với những đứa trẻ và càng ngày càng nhiều đứa trẻ dị tật ra đời. Thậm chí vì ngăn chặn những lời nói không hay của trẻ con, cũng vì bảo vệ những đứa trẻ nhỏ tuổi, bình thường như Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng, người dân trong thôn đã bóp méo đi tính thẩm mỹ của họ, làm họ tin rằng những đứa trẻ dị tật như vậy mới là xinh đẹp, chính bản thân họ mới là xấu xí.

Vậy nên...

Tại sao những đứa trẻ dị tật lại được sinh ra ở trong thôn này, rốt cuộc thôn đã làm gì và sự kiện “không lường trước” ngày hôm đó đã xảy ra như thế nào?

Dù kết quả có thế nào, chắc chắn thôn cũng có vấn đề.